Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNolan Rigro đang đứng trong phòng khách nói lại mọi chuyện. Khuôn mặt ông vẫn nghiêm nghị, bình tĩnh : " Tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi, hiện tại điều chúng ta có thể làm là chờ đợi tin tức của Miss Nhan."
Câu nói như thế vốn đọc chỉ có thể làm nguôi đi một phần nào lo lắng của họ. Thật ra chuyện gì sẽ xảy đã chưa ai có thể biết trước được. Hạ Nhan cũng đã mất tích mấy giờ đồng hồ. Cô ấy có thể lành lặn trở về phải xem vào vận may. Trịnh Vực Khước cũng đã huy động người của ông ta đi dò xét chuyện này.
Lâm Lục Trí nhìn về người đàn ông chững chạc trước mắt nói với giọng cảm kích : " Thật sự rất cảm ơn ông"
Nolan Rigro " ừm" một tiếng , rồi quay người hướng đến chỗ cửa sổ, thông qua màn kính trong suốt , đôi mắt ông nhìn lên bầu trời, đăm chiêu suy nghĩ một. Trăng hôm nay rất sáng so với một buổi tối đầy sương mù. Ông cất giọng trầm thấp: " Đêm nay sẽ là một đêm rất dài."
Cùng với thời điểm đó,Hạ Nhan và Leon đang rảo bước xuyên qua cánh rừng. Họ đã kết thúc cuộc nói chuyện và quay trở về. Leon cũng đã quen thuộc với nơi đây nên không quá khó để tìm được đường ra.
Anh đi song song với Hạ Nhan, hỏi: " Bây giờ em định làm gì ?
Hạ Nhan nói : " Tối nay xảy ra nhiều chuyện, em chưa kịp thích ứng nhưng thời gian chúng ta hành động sẽ không lâu đâu. Với cả em còn một chuyện khác cần giải quyết gấp."
Nói xong , Hạ Nhan quay mặt về phía Leon nở một nụ cười nhẹ : " Anh có thể giải thích tại sao lại bắt cóc em giữa chốn đông người như vậy không ?
Leon đưa tay lên cằm, vân vê hột hồi rồi rơi vào thầm lặng : " Anh cũng không biết nữa"
" Hả." Một cái lời giải thích hết sức ngớ ngẩn cho câu hỏi của cô " Anh có thể nói chuyện với em trong cái đêm trước giờ thì vui rồi."
Leon bắt đầu thu lại biểu cảm lúc nãy. Anh cảm thấy phải nói chuyện thẳng thắn đặc biệt đối với cô em gái này. Cô trong kí ức của anh là một người dễ tính chỉ khi nói chuyện về một vấn đề nào đó thì rất nghiêm túc, tốt nhất nên dừng việc cười đùa. Đặc biệt nếu ghét hoặc hận một ai đấy thì cực kì đáng sợ.
Anh nhìn cô, khoé miệng cong lên, thẳng thắn trả lời câu hỏi của : " Anh cũng không muốn làm to lên đâu. Em cũng biết đấy, trộm thì lại càng muốn làm việc trong thầm lặng thôi. Cái này là ép buộc. Thật ra thì...."
Câu nói dừng lại giữa chừng, Leon đột nhiên im tiếng, quay phắt ra đẳng sau, đôi mắt khẽ rung lên sáng quắc như đại bàng nhìn về một nơi nào đó. Hạ Nhan hỏi anh " Leon, cái....."
" Suỵt"
Cô làm theo phản ứng của anh, cố gắng hạn chế tiếng động nhất có thể. Cô hành động như thế một phần cũng phát giác ra được có điều gì đó bất thường. Xung quanh không khí trở nên lạnh hơn, nhìn thì thấy lớp sương mù dần bao phủ. Lúc mới đến đây nó cũng đã có mặt từ lâu nhưng cô chỉ cho rằng đấy là hiện tượng tự nhiên khi ở trong rừng.
Cái lạnh thẩm thấu vào đã thịt khiến cô bất giác run lên. Sương mù ngày càng dày đặc, trắng xoá đem theo cái khí lạnh của màn đêm. Cái đáng sợ ở đây không phải là không nhìn thấy gì, mà là cảm giác bị bó buộc. Cô cảm thấy dường như nó đang siết chặt cô và Leon giam cầm lại trong khoảng không vô định.
Nếu cô không biết vị trí hiện tại thì vẫn sẽ nghĩ rằng mình đang lơ lửng trên cao. Trán của cô lúc này xuất hiện vài giọt mồ hôi, chảy xuống, ánh mắt đảo liên tục, để chắc chắn mình sẽ phản ứng kịp thời khi có gì đó tấn công.
Leon ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Anh vẫn có thể lờ mờ thấy có thứ gì đó, thoắt ẩn, thoắt hiện, có khi chỉ cách vào bước chân. Nó có thể chỉ là những cái cây hay có thể là một thứ gì đó kinh khủng hơn thế. Còn âm thanh, như thể đang có một cái gì đó tác động.
Đám cỏ dưới chân cứ lay động đều đều theo con gió. Từng đợt thổi qua vẫn chưa đủ để làm tan đi lớp sương dày. Nó càng ngày càng bí chặt lại. Hạ Nhan tiến lên phía trước, định xuyên qua thì có một bàn tay to lớn siết chặt tay cô khiến bản thân khựng lại. Sau đó anh cất giọng : " Nó đang đến."
Dần dần xen kẽ giữa cái không khí này là âm thanh của tiếng bước chân ngày càng nhiều, mỗi lần đều chắc nịch, đều đều như đang hành quân giữa mặt trận. Bên cạnh đó, tiếng vũ khí loạch xoạch va vào nhau tạo nên thanh âm rất to. Theo kinh nghiệm của anh, thì đây là súng. Hơn nữa không phải súng tầm thường.
Hạ Nhan an tâm một chút bởi vì nó là của con