Lãnh Nhiên nửa tỉnh nửa mơ sực dậy. Qua khung cửa sổ, một bầu trời xám xịt do cơn mưa âm u dần kéo đến. Cô quệt đi mồ hôi trên trán, tâm tình chứa muôn vạn phần phức tạp. Đã bao lâu rồi, từ khi cô tìm được chút hương vị của sự sống như vậy.
Từ nhỏ trái tim của cô luôn không được khỏe mạnh. Gia đình cô cũng không đủ tiền để cung cấp thuốc thang, mà nếu có cũng chẳng phải cho người chị cả, Lãnh Cẩm rồi sao. Ba mẹ cô đều kì vọng vào chị ta rất nhiều, vì sự nghiệp và thành tích, muốn một ngày nào đó nương tựa vào để hưởng cuộc sống giàu sang.
Còn cô, một đứa con bệnh tật và yếu đuối thì mang lại được lợi ích gì? Nên đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, chắc mấy tháng trước đây, khi nằm trong phòng cô lên cơn đau tim. Có gào thét đến cỡ nào, cũng không có ai mấy trả lời. Ngày hôm đó, cả nhà còn rầm rộ lên chúc mừng chị hai vì đỗ được trường đại học danh giá.
Tay chạm lên trước ngực trái tim đang ngừng đập. Có khi chết cũng là một liều thuốc giải pháp đi, cô sẽ đến được một vùng đất tốt hơn. Cả cơ thể Lãnh Nhiên chìm ngập trong bóng tối, đang rơi xuống tận đáy.
Không biết từ lúc nào, khi đang lơ lửng trên không, ngước lên trên cao, cô nhìn thấy một người phụ nữ. Một người phụ trung niên nhưng thật sự rất xinh đẹp và quý phái. Bộ trang phục màu trắng mặc trên người bà, cùng với màu tóc xanh ngà ngà tràn đầy sức sống đó, làm Lãnh Nhiên vô thức lên tiếng, giọng nói thều thào:" Bà là ai?"
Người phụ nữ đó chỉ nhìn cô và mỉm cười, không lâu cả người ấm dần lên, cả cơ thể cô đều bao bọc trong một luồng ánh sáng màu xanh.
Kể từ ngày đó, lãnh Nhiên nhận thức được sự việc. Giấc mơ đó là có thật, nó không phải giả. Vì trên người cô đã có dần biến chuyển. Trái tim cô đã có mạch đập trở lại như người bình thường khác đi kèm với những hiện tượng vô cùng kì lạ. Mỗi đêm cô đều mơ về những đối tượng mình chưa bao giờ nhìn mặt. Các mảnh giấc mơ rời rạc đến đỉnh điểm, làm cô không thể phân biệt nổi.
Điểm tiếp theo kì lạ hơn nữa chính là luồng ánh sáng màu xanh trên người cô. Trên tay cô từ lúc nào giữa các kẽ ngón tay mọc lên những cánh tay, rồi cứ vậy hình thành nên một điều gì đó rất kì diệu cô chưa từng nghĩ tới. Nó rất giống một chiếc quạt, chỉ khác tay cô dần trở thành phần tay cầm của nó.
Đối với trường hợp này, Lãnh Nhiên phải thấy hoảng sợ mới đúng nhưng cô lại thấy muốn gần gũi tìm hiểu hơn nữa. Dù gì đâu có gì đáng sợ hơn việc bị bệnh tim chứ.
Một tháng sau, đến lượt tóc cô cũng thay đổi. Mái tóc ngắn ngang vai của cô dần đổi thành màu xanh từ lúc nào, cả một bên mắt của cô cũng dần hóa xanh. Nhiều lần cô phải trốn khỏi nhà, lén lút đi mua bình xịt nhuộm tóc và kính áp tròng để che giấu.
Hiện tại, Lãnh Nhiên mới nhận thức được một vấn đề. Căn nguyên của những điều kì lạ này, cô phải tìm hiểu tận gốc. Nếu kéo dài hơn nữa, sợ rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng kiểm soát được nữa.
Xuống giường, trải lại mái tóc rồi bù của mình. Đánh răng rửa mặt chỉnh chu, sắp xếp sách vở một chút, cô mặc đồng phục gọn gàng, rồi lặng lẽ bước xuống lầu.
Cô mới mười sáu tuổi, vẫn nên hoàn thành nghĩa vụ của học sinh. Xuống dưới lầu, cô chỉ thấy sắc mặt của ba mẹ mình rất tươi tỉnh, ngồi nói chuyện với Lãnh Cẩm, đang nói về chuyện đi học của chị ta.
Thấy bóng dáng Lãnh Nhiên, Lãnh Cẩm tươi vui, còn vẫy tay chào ý hiệu mau lại đây ngồi ăn.
Hừ đạo đức giả cái gì chứ, muốn bày ra tình chị em thắm thiết trước mặt ba mẹ để họ tâng bốc lên nữa sao.
Lãnh Nhiên vừa ngồi xuống, ba của cô, ba Lãnh còn đang đọc tờ báo, thấy đứa con gái của mình xuống học, khẽ gập tờ báo này, hỏi han đôi điều:" Dạo này tình hình học tập thế nào?"
" Cũng bình thường ạ." Lãnh Nhiên ngoan ngoãn ăn bữa sáng không thèm để ý đến khuôn mặt khó coi của ba mình.
Lãnh Cẩm tiện tại bên cạnh gắp một miếng thịt vào bắt Lãnh Nhiên, cười cười nói:" Tiểu Nhiên, chị vừa bàn bạc một chút chuyện với ba mẹ. Em cũng biết đấy, chị vừa mới vào được trường đại học danh giá không lâu. Ở đó họ có chương trình thực tập miễn phí, trong quá trình luyện tập còn có thể kiếm được lương cao. Đợi chị kiếm được đủ, sẽ cung cấp chi phí học tập cho em đến trường tốt hơn, được không?"
Lãnh Nhiên cố nén muốn hét lên vào mặt chỉ ta, chỉ cười một chút:" Hà cớ phải làm vậy, hiện tại em vẫn đang rất tốt."
" Tiểu Nhiên, nếu vì vấn đề tiền nong em không cần phải ngại, chị sẽ..."
" Chị nói đủ chưa?" Lãnh Nhiên nghe có chút không vừa tai. Thật khó nghe, mới có bữa sáng mới nghe mấy cái lời giả dối này thật đinh tai nhức óc.
Ba Lãnh ngồi bên cạnh ăn cơm, liền đập mạnh đũa xuống bàn, giở giọng giáo huấn:" Thái độ của mày với chị ruột mình thế à. Người ta có lòng giúp đỡ, không muốn nhận thì cũng đừng có nói khó nghe. Nếu giỏi vậy, sao không dùng cái tài của mình để kiếm được cái học bổng đi. Như chị mày, đỡ cho cả nhà phải chi tiền. Để giảm tái phát bệnh của mày, nhà đã tốn bao nhiêu rồi."
Lãnh Cẩm một bên vừa khuyên can, một bên lại tỏ ra vô cùng mừng rỡ, giở giọng:" Ba, ba đừng nói vậy. Ba cũng biết, tình hình em ấy rất xấu, sao có thể chuyên tâm học hành để kiếm được suất học bổng."
Cái gì mà không chuyên tâm học