Lời nói ba năm xảy ra rồi cũng làm Rena không thể hiểu nổi. Đứa bé này sinh ra không có một chút tính cách nào giống cô, trái lại giống hệt Ryvan. Ba tuổi, đã có tính cách cực hướng nội, bạn bè cũng không thèm chơi, suốt ngày lủi thủi một mình. Hỏi thì không nói, suốt ngày ngồi điều khiển thần lực. Chuyện này làm Rena rất đau lòng.
Một đêm nọ, cô lôi Ryvan ra nói chuyện:" Con bé mới có ba tuổi đã có tính cách như vậy, lớn lên em sợ nó giống anh."
Lời nói này lọt vào rất mực chói tai. Đến đống tài liệu anh cũng không thèm xem, nói thế khác nào bảo tính cách của anh có vấn đề:" Còn nhiều thời gian, có thể nắn chỉnh."
Rena biết lời nói mình không đả động đến cái mặt quan tài nào đấy thì rất mực không vui, cô ngồi xuống đối diện, giọng nói hàm ý oán trách:" Có phải hồi nhỏ, em để con ở cạnh anh nhiều quá, nên đã nhiễm tính cách của anh rồi không?"
Đứa bé này một hai tháng đầu rất bám cô nhưng một thời gian sau khi cai sữa, thì gần như rất thích ở cạnh Ryvan. Bản tính anh rõ lạnh lùng ấy thế mà vẫn dỗ dành một đứa trẻ khóc nháo nhào, còn cô một người mẹ chín tháng đau nặng đẻ đau không làm được điều đó.
Càng nghe càng không thể lọt được nữa, suy cho cùng nội dung của cuộc nói chuyện tám chín phần đổ lỗi cho anh. Không quản nhiều, anh đẩy cô xuống giường, dùng sự tức giận của mình che lấp cái miệng nói lảm nhảm của cô. Rena không chịu được việc bị anh ôm hôn thế này. Cô còn chưa nói chuyện xong với anh , tại sao cứ phải lên giường giải quyết vấn đề là sao.
Thế nhưng rốt cục, cô cũng bại trong tay anh, bị lột sạch quần áo bị hôn lướt dọc đến một lượt rồi vẫn chưa nói thêm được một câu gì.
Đang đến hồi cao trào nhất, tiếng cửa mở cạch một phát làm Rena giật mình. Cô nhanh tay nhanh chân mặc quần áo vào, đều đồng loạt nhìn về phía cửa. Một bóng dáng bé gái với mái tóc đen xõa xuống, đôi mắt xanh đứng nhìn về phía giường, không có biểu cảm gì mấy đặc biệt.
Cô đẩy kẻ phiền nhiễu nào đó sang một bên, chỉnh trang lại quần áo. Quỳ gối xuống, cô vuốt nhẹ mái tóc màu đen mượt, khẽ nói:" Iris, sao con chưa ngủ."
Đứa bé cũng mang bộ dáng lạnh lùng của Ryvan, đôi mắt thì vẫn còn vẻ ngây thơ của một đứa trẻ, cô giơ quyển sách cổ tích lên, vẻ mặt có phần đáng thương:" Mẹ chưa kể chuyện cho con."
Rena để tay lên trán vuốt nhẹ đầu, sao cô có thể quên mất được chứ. Tất cả chẳng phải là lỗi của ai đấy sao. Cô bế Iris lên, nằm giữa mình với Ryvan, cô bé vừa nằm lên giường nhìn hai bóng người cao lớn đằng trước, ai đấy cũng đều quan tâm đến mình.
Ngồi giữa, cô bắt đầu kể chuyện, thật tình đứa bé này đúng càng ngày càng lạ. Những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ công chúa hoàng tử thì lại không hứng thú, trái lại bảo cô đọc đi đọc lại những lịch sử truyền thuyết về Vacrina và Milquynus. Đọc đến mấy lần cũng không thấy chán, mỗi tối đều như vậy, đọc đến khi ngủ mới thôi.
Đọc đến tối muộn nửa đêm, đến chính cô cũng thấy buồn ngủ. Vậy mà đêm tối hôm nay, con bé lại thức muộn đến lạ thường, đọc xong khản cổ rồi vẫn mở mắt thao láo nhìn cô.
" Sao con chưa ngủ?" Rena cố gắng tỉnh táo hỏi lại, biết thế để anh đọc cho rồi, nhiều đêm cũng ngồi nghe hưởng thụ cô lắm chứ.
Iris ngồi nghĩ rồi thốt lên một câu giữa đêm khuya làm cho hai người bỗng nhiên tỉnh ngộ:" Ba mẹ nếu như mười năm sau, liệu chúng ta có được sống với nhau nữa không?"
Rena tỉnh cả ngủ, ngồi dậy, nhìn về phía Iris, nói lại:" Tất nhiên chúng ta sẽ mãi là một gia đình, cùng sống với nhau."
" Sao bố mẹ có thể chắc chắn được điều đó, sao bố mẹ có thể biết được sẽ không có những nơi khác đến hủy diệt chúng ta. Tại vì nhìn này..." Iris giơ những ngón tay nhỏ nhắn của mình lên, đúng mười ngón:" Có tận mười năm cơ mà."
Lúc này Ryvan nắm bên cạnh mới ngồi dậy nhìn về một đứa bé vừa phát ngôn ra những lời không hề phù hợp với tuổi của mình một chút nào. Sự lạnh lùng của anh như được cởi ra, lời nói cũng vì thế dịu dàng như nước đối với cô công chúa nhỏ này:" Chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra, ba đảm bảo."
Không thể ngờ có ngày, anh lại phải dùng một ánh mắt kiên định và một lời thề chắc chắn như thế với một đứa bé ba tuổi. Gần như nó không chỉ đơn thuần là một lời hứa của một người cha dành cho con gái mình mà nó như một sự khẳng định về một tương lai trước mắt của đất nước.
Rena đau lòng nhìn đứa con gái trước mắt, hỏi nhỏ:" Sao con lại có suy nghĩ như vậy."
Iris thành thật nói:" Ông bà ngoại nhiều năm trước hi sinh mạng sống của mình nhiều năm trước để cứu lấy mẹ và mọi người. Con không muốn thế, con không muốn nhiều năm sau ba mẹ cũng sẽ làm thế để cứu con. Con muốn mình phải lớn nhanh, phải