Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCả đám đông im lặng. Lâm Lục Trí rất ngạc nhiên vì có sự có mặt của một người khác chen vào cuộc ẩu đả của anh. Thường từ nãy đến giờ hành động của mọi người anh nhận được chỉ là tiếng hò reo và cổ vũ cho việc làm này.
Bóng lưng của người đàn ông trước mặt chắn tầm nhìn nhưng anh có thể cảm nhận được cái gì đang diễn ra sau đó. Một tay nắm chặt lấy tay đối phương, chưa có dấu hiệu buông bỏ. Sau một hồi, tiếng nói mới vang lên từ phía tên đó : " Mày bỏ tay ra không thì đừng trách."
Người đó lên tiếng, từ chối yêu cầu: " Bỏ ra thì anh sẽ quậy hết cả nơi này lên, đến lúc đấy tôi lại phải viết bản báo cáo thì mệt lắm." Giọng điệu không có gì sợ hãi hết.
Tên đó nghe xong, mặt mày lại còn bí xị hơn. Đang trong cuộc, có người khác chen vào , ai chịu cho nổi. Huống chi, người vừa cản mình lại thốt ra mấy lời kì quặc sau đó lại còn cười như thể đang khinh bỉ.
Hắn tức điên lên, cố gắng hết sức để giằng ra khỏi sự kiểm soát. Nhưng càng cố bàn tay người đó lại như bóp chặt hơn, đến nỗi hắn cảm giác mọi đường đi của máu đều bị chặn lại, nóng lên hàn một vết đỏ sâu.
Khi đang kéo ra mạnh hết mức có thể, cánh tay đó mới chịu buông ra. Mất đà, hắn bổ nhào ra phía sau, ngã sõng soài trên nền đất. Đau đớn từ những vết thương lần trước rồi lại bị ngã, phải mất lúc lâu mới đứng dậy được.
Thời điểm đó, có hai ba người mặc đồ đen đến bắt giữ lấy, tiện thể từ trong túi lấy ra chiếc còng tay lắm bằng sắt, xích hai tay lại.
Tất cả mọi người ở đây đều ngu ngơ chưa hiểu cái gì đang xảy đến trước mắt. Tô Mộng đứng đằng sau, nhìn thấy hình dáng của người con trai đó, không tin vào mắt mình. Cô còn phải nháy nháy mấy lần để xác thực mắt mình rất rõ. Tại sao nhân vật máu mủ này lại xuất hiện ở đây.
Sau khi xảy ra vụ ẩu đả, cảnh sát đến để vào cuộc. Cái tên đó bị bắt giữ. Lâm Lục Trí thì được yêu cầu lấy lời khai về vụ việc xảy ra cũng như cũng có phần chịu trách nhiệm cho việc là người gây nên cuộc đánh nhau đầu tiên.
Hạ Nhan trong cơn say bỗng chốc tỉnh dậy. Mắt lờ mờ như cũ, hình ảnh trong con mắt của cô cũng chỉ là mấy bóng người mờ mờ ảo ảo. Lâm Lục Trí, cô có thể nhận ra. Bên cạnh, loáng thoáng một cái bóng màu nâu đang dần bước đi khỏi anh. Không biết ma xui quỷ thần kiểu gì, cô lại nhận người đấy là cái tên biến thái vừa nãy đụng vào cô và đánh Lâm Lục Trí.
Cô mạnh mẽ rời khỏi Tô Mộng, loạng choạng bước nhanh về hướng đó , mặt thì đỏ như trái cà chua. Lí trí trong cô lúc này bằng không. Trong cơn mất kiểm soát, cô hét to : " Này anh, mau đứng lại cho tôi."
Cái bộ dáng say khướt, đứng không vững, lấy tay chỉ thằng vô mặt : " Sao anh có thể bỏ đi sau khi đã sàm sỡ tôi như thế, chịu trách nhiệm cho hành động của mình đi chứ ."
Tô Mộng há hốc mồm, chạy vội đến ngăn cản Hạ Nhan, nói : " Xin lỗi, bạn tôi hơi say một chút, nên hơi loạn mong anh đừng để ý."
Người con trai trước mắt gật đầu nói rằng ý không sao rồi quay người bỏ đi. Nhưng anh đã phải đứng khựng lại, khi có một bàn tay nắm lấy tay áo anh. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô. Tô Mộng cảm thấy có gì đó rất lạ, anh ấy dường như không có ý định gạt Hạ Nhan ra, trái lại còn chăm chú nhìn. Trên gương mặt anh, còn để lộ sự ngạc nhiên trông thấy.
Trong khi đó, Hạ Nhan tiếp tục nói về chủ đề vừa nãy : " Trong quán bar này đầy cô xinh đẹp , sao anh cứ bám lấy tôi là sao. Đúng là loại người mặt dày. Ra ngoài xã hội , tôi khuyên anh nên thay đổi bản tính đi kẻo ế không ai yêu thì chỉ có đường cạp đất để sống thôi"
Tô Mộng sốc cực đỉnh. Trong đầu cô, chỉ có một suy nghĩ kéo Hạ Nhan ra khỏi đây ngay lập tức. Mất mặt chết đi được. Cô thì luôn miệng nói xin lỗi , còn bạn mình thì cứ gây họa. Vòng luẩn quẩn này đến bao giờ mới kết thúc.
Hạ Nhan lại còn giãy mạnh hơn, rời khỏi Tô Mộng, tiến lại gần người con trai đấy. Cảm tưởng , cả người Hạ Nhan dựa hoàn toàn vào anh ấy.
Mặt đỏ như trái cà chua, người thì cứ lảo đảo như cái cột sắp gãy. Tay thì cứ nắm chặt lấy người ta mãi. Tô Mộng đứng ngoài áng binh bất động quan sát tình hình, không phải vì cô không dám xông vào, cái