Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Ryvan im lặng một hồi, không chất vấn cô nữa. Thay vào đó anh tiến gần đến chỗ bàn lái, xem xét mọi thứ một lúc. Tay anh vẫn cầm chắc tay cô, khiến lòng cô có chút chấn động nhẹ. Cô và anh đang bị thời gian dồn thúc, vậy mà một chút vội vã cô cũng không có, lúc này điều duy nhất cô cảm nhận được. An lòng.
Tiếng còi trong phòng không ngừng kêu, báo giảm tốc độ. Cho biết rằng thời gian của cô và anh không còn nhiều. Ryvan mới quay sang phía cô: " Bay được một đoạn nữa là tới biển. Tôi sẽ ngắt nguồn điện của phi cơ, cơ hội đó chúng ta sẽ thoát ra ngoài."
" Ngắt nguồn, anh nói gì vậy?" Rơi xuống biển khác nào bảo tự sát.
Anh liến đôi mắt lạnh giá của mình nhìn cô rồi cất giọng khàn đặc: "Đâm vào núi hay rơi xuống biển cô chọn cách thức nào ?"
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh tình liên quan đến mạng sống nghiêm trọng như vậy. Sự sống của cô và anh đều bị đe dọa.
Tiếng còi thông báo ngày một kêu to, trên màn hình hiển thị cảnh báo sắp đâm. Nếu đâm vào núi, cả phi cơ sẽ tan xác , nhanh sau đó nó sẽ nổ tung, có tài giỏi đến mấy cũng bằng thừa. Con rơi xuống biển thì....
Ngắt dòng suy nghĩ của cô, Ryvan một lần nữa lên tiếng, nhưng không hề thúc giục cô phải ra sự lựa chọn: " Rơi xuống biển, khả năng sống sẽ cao hơn, ít nhất thân xác cô sẽ còn nguyên vẹn"
" Nguyên vẹn?" Anh nói từ đó nghe nhẹ nhàng đến mức cô cảm thấy có chút đáng sợ . Ánh đèn từ tiếng còi báo động thấp thoáng nháy một lần, như hồi như thúc , tựa tiếng kêu của tử thần. Còn anh, bất chấp vẫn điềm đạm, khuôn mặt ẩn hiển sau tia đỏ chỉ lặng thinh dõi mắt về phía cô. Con ngươi của anh đỏ lên trông thấy, lẳng lặng nhìn cô, phản chiếu khuôn mặt đang tỏ vẻ sợ sệt.
Trước sự kiên định của an, cô chỉ còn cách tin tưởng .Chỉ còn cách vài phút nữa, phi cơ sẽ đâm đến núi. Bị thương nặng hay tàn phế cũng đều không quan trọng bằng mạng sống:" Anh dùng cách thức gì cũng được."
Lời cô vừa dứt, bóng hình màu đen liền vụt qua, cấp tốc đi đến chỗ bàn điều khiển,anh cất giọng : " Khởi động chế độ khẩn cấp ". Những con chữ chạy liên tục trên máy , tạo cảm giác vô cùng chóng mắt, mắt thậm chí còn bị nhức nếu nhìn lâu. Sau 1 phút , lập tức bên cạnh xuất hiện một công tắc màu xanh phía còn được bọc một hộp kính dày.
Anh mở ra, bấm nút, trên màn hình một lần nữa sáng đền, hiện lên con số đếm ngược kèm theo giọng nói : " 30...29....28..."
Anh chạy đến chỗ bên cô , cầm lấy bàn tay đang nắm chặt lại, lôi đi. Rena cũng chỉ biết đi theo. Lần đầu lái máy ba, ai cũng trải qua trường hợp sự cố này sẽ để lại một cái ám ảnh lâu dài. Cô cũng được huấn luyện đâu cả chỉ về thể xác, còn tinh thần cũng là yếu tố quan trọng. Cô sẽ vì cái này hoảng sợ đến nỗi không thể di chuyển.
Cô được anh nắm chặt suốt cả quãng đường. Bàn tay anh không lạnh giá như vẻ bề ngoài. Nó rất ấm đủ để xua tan nỗi lo lắng trong lòng cô. Có phải là do thời gian cầm tay đã lâu hay vẫn còn lưu giữ từ lần đầu tiên. Cảm giác đó cô cũng không biết diễn tả thế nào. Yên lòng trong tình cảnh sống dở chết dở có được coi là kì lạ không
Giọng nói mỗi lúc một nhanh hơn khi nói đến con số mười. Cô vào anh đã chạy đến buồng sau, của phi cơ, nơi cô đặt chân lên đầu tiên, Ryvan tiến đến cửa thoát hiểm, cánh cửa đã bị đá bay đi từ lúc nào. Luồng áp suất trên cao, lạnh thâm nhập vào máy bay nhanh đến nỗi thân hình không vì sợ hãi cũng run lên.
Thẩn thờ trong giây lá , khiến cô không để ý rằng cả thân hình mình đã nằm trọn trong lòng anh. Một tay anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô làm cả đầu cô dựa vào vòm ngực rắn chắc, đầy vững trãi khiến mặt bất giác hồng lên không báo trước. Vẻ mặt không mấy biểu cảm đó vẫn đem lại cho cô sự ấm áp mặc dù trong thâm tâm , cô coi điều đấy chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua rồi vụt tắc không dấu tích.
Ryvan một lần nữa nói với cô bằng giọng lạnh lùng: " Trên phi cơ, chỉ có một chiếc dù."
Một câu nói đã thổi bay đi cảm xúc của cô lúc. Hóa ra vì lí do đấy, anh ấy mới ôm cô .Nếu thế thì ngay từ lúc đầu anh ta đã có ý định là rơi xuống biển chỉ vì có đồ đầy đủ chuẩn bị rồi.
Cô liền quay mặt hướng ra phía trước, tránh xa khỏi cái nhìn đã gây cho cô sự hiểu lầm không đáng có này. Ryvan không quan tâm nhiều đến sự biến chuyển trên gương mặt đang ửng hồng của cô. Thân thể của cô và anh hướng ra cánh cửa .
Ryvan nhảy xuống ngay tức khắc, một tay vẫn ôm chặt Rena, dường như khi rơi xuống, tay anh lại càng siết chặt cô lại .
Cơn lạnh buốt từ tầng áp suất không khí cao đã khiến cả người cô lạnh toát, chẳng khác nào người chết. Mái tóc cùng quần áo