Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Muốn tạo dựng một đội quân để chống lại thế lực Milquynus chuyện đấy không phải là bất khả thi. Người dân Vacrina nói trắng ra cũng chẳng khác gì với con người bình thường. Cái điều khác biệt duy nhất chính là phong tục và nơi ở thôi. Chỉ cần có vũ khí đánh được, thì ai cũng có thể sử dụng. Ngày xưa ở vương quốc cũng thế, có điều cách thức làm được đến bây giờ còn chưa tìm ra. Đành phải dựa vào phương án của Ryvan thôi sao ?
Tình thế đúng là rất nguy cấp, Leon nói đúng hai người chỉ cầm cự chứ làm sao đánh thắng. Cảm xúc và lí trí, chỉ có thể chọn một.
Sáng hôm sau, cô đến trước phòng của Ryvan. Bước vào đã thấy anh ngồi sẵn trong đấy, làm việc. Khuôn mặt lạnh lùng của mọi ngày đó lại một lần nữa hướng đến người vừa bước vào. Vị thượng tướng của quân đội đó đã biến đổi về hình dáng thật. Trang phục quân đội như thế nhưng hình dáng đã khác.
Mái tóc dài màu bạch kim đang ẩn hiện trên tà áo choàng màu đen đang lướt trên không trung theo bước đi của cô tiến tới. Đôi mắt màu thạch anh vàng lại lộ ra sáng như thủa ban đầu tỏa ra ánh lửa của phượng hoàng.
Sắc mặt Ryvan không có biểu cảm gì trước hình dạng của cô. Anh lặng lẽ đứng dậy, cất giọng có phần trầm thấp, đứng đối diện cô.
Đến giờ phút phải đưa ra câu trả lời, cô đã phải trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: " Anh nói đúng. Trước số lượng đông , kể cả có anh tham gia thì ba người không thể chống lại quy mô lớn đó. Tuy nhiên việc để cho con người biết về Vacrina là điều bất khả thi từ trước đến nay."
Nghĩ lại lời nói tối hôm đó của Leon: " Muốn giành lại một cái gì đó thì phải mất cái kia. Rena , mục tiêu của chúng ta ai cũng đã rõ rồi. Em không cần phải đồng ý, chỉ là hãy suy nghĩ đến cái gì lợi nhất có thể. Trong ván cờ cuối cùng, nước đi đã ra rồi, không thể rút lại được."
Có lẽ anh nói đúng, lắm lúc phải gạt bỏ chuyện gì đó sang một bên để giành được thứ tốt hơn: " Tôi đồng ý thực hiện phương án, bên cạnh đó tôi cũng có yêu cầu."
Ryvan lạnh băng nhìn cô, không để lộ ra chút tâm tình nào đang nghe theo điều cô nói.
Tại lúc đó, trong tầng 3 của khu trụ sở. Có một nhóm người, số lượng khá đông đang đứng đó chờ đợi hai vị quan chức cấp cao đến. Ngoài đội số 2 còn có lấy một đội đặc nhiệm do chính tay đại tướng huấn luyện và tin tưởng.
Một số người nhìn sang những người đó không khỏi cảm thấy ớn lạnh nhưng cũng có chút gì đó ngưỡng mộ. Cái đội này chuyên đi làm nhiệm vụ cho đại tướng, thực hiện mọi yêu cầu của ngài ấy. Lần nào cũng hoàn thành một cách trọn vẹn và thành công. Hiệu quả đạt tới mức đỉnh cao.
Nhóm này sở dĩ cũng vô tình hệt như đại tướng. Giết người không gớm tay. Sử dụng mọi hình thức để bắt được kẻ thù, diệt tận gốc. Tình người không hề tồn tại.Có lẽ chính vì thế nên họ mới có thể mạnh đến như thế.
Căn phòng vốn dĩ đã không có tiếng người nói chuyện, khi có hai bóng hình hướng tới dường như cái sự tĩnh lặng đó lại được phóng lên tối đa. Đi đằng trước là vị đại tướng, ánh mắt lạnh giá như chính con người anh, đang tạo áp lực tuyệt đối lên tất cả mọi người. Người đàn ông tàn bạo nhất cái trụ sở này đang đứng tại đây, sắp chuẩn bị thông báo một chuyện gì đó, e rằng không có mấy gì được gọi là thoải mái.
Run sợ trước cái khí thế đó khiến họ suýt quên mất còn một người nữa đằng sau. Cho đến khi người đó lộ diện. Mọi con mắt đều đang đổ dồn về phía đó, từng con mắt một không giấu nổi vẻ sững sờ. Cô ấy chắc chắn là thượng tướng Hạ Nhan, quân phục đã nói lên điều đó.
Nhưng hình dáng thì không. Mái tóc bạch kim dài khẽ lướt qua , như dòng suối nhỏ được điểm thêm ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống. Trên khuôn mặt trắng trẻo, tựa như sứ kia là con mắt màu thạch anh vàng. Họ cứ nghĩ trên đời này con mắt độc và lạ nhất chính là của đại tướng.
Cho đến khi nhìn thấy con mắt này , quan điểm đã ra theo một hướng khác. Con mắt đó có gì đó hưng hực cháy đan xen một chút tia sáng rực rỡ của viên ngọc quý giá đang hướng thẳng về phía trước. Ẩn hiện trong đó không có một tia do dự.
Bước đến trước mặt mọi người, vẻ mặt của họ lần lượt lộ rõ trước mặt cô. Ánh mắt cô đang nhìn từng người một. Đến đội số 2 của cô, một chút gì đó ở họ đang khiến cho cô có một phần gì đó không nỡ ra. Cô chưa bao giờ từng muốn để cho đồng đội mình phải tham gia cái cuộc chiến này cả.
Cô nhìn về phía ánh mắt của Hàn Vĩnh Phong. Sau đó, cậu lại mỉm cười với cô. Cậu đang cười, chắc chắn là thế. Đứng trước hình dáng này, một chút sợ hãi đâu có tồn tại trên gương mặt cậu. Chỉ tiếc rằng, tâm tình của Rena lạ có một chút gì đó xót xa. Người bạn đồng hành bên cạnh mình này, liệu rằng về sau cô còn nhìn thấy được nữa không ?
Rồi đến Mịch Vương, vị bác sĩ của đội, cũng đang nhìn cô. Anh tham gia cuộc