Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Cơn gió mù mịt tạt qua tạt lại thổi tung lớp cát đã ngấm dần cái nóng của sa mạc dấn chạm vào da thịt của Rena tạo cảm giác ngứa ngứa cùng với cái bỏng rát của không khí đang dần xuyên qua. Chỉ trong khoảng một thời gian ngắn, Rena đã hiểu được cái sự bỏng rát khi con người phải chống chọi với khí hậu này.
Khả năng kháng thể của cô hơn hẳn người thường, chắc chắn là vậy. Bởi bên trong cô còn đang chưa chấp ngọn lửa kinh hoàng có thể thiêu cháy đối phương thành tro bụi. Nhưng khi cố ép nó xuống, kiềm chế lại, bản thân yếu đi, và khi đó không đủ khả năng để có thể chống chọi được nữa.
Nghe lời Ryvan nói, cô càng nhận ra môi trường mô phỏng ở đây ngoài phong cảnh, cái cảm giác diễn ra như thật. Thậm chí trong cổ họng cô đã có hiện tượng thiếu nước và khô khốc. Bản chất của sa mạc được hiện rõ.
Cất giọng khàn đặc, cô nói : " Làm thế nào để vượt qua bài luyện tập"
Ryvan quan sát khu vực bao quát quanh mình, đôi mắt sáng như diều hâu, cảm tưởng những chi tiết nhỏ nhặt, xa xăm nhất cũng bị anh tóm gọn vào tầm mắt. Nghe giọng nói có phần khác lạ đó, anh mới quay lại để đối mặt với cô : " Bẫy được bố trí tại đây, tìm ra nó, biết cách phá giải và vượt qua, bài luyện tập sẽ được hoàn thành."
Chẳng trách khi khung cảnh này lập tức được dựng lên. Anh đã nhanh chóng tập trung rồi. Cảm giác nóng bức ảnh hưởng đến thân thể, tuy nhiên đầu óc còn hoạt động. Cô có mặt ở đây không phải là một kẻ vô công rồi nghề, bỏ cuộc giữa chừng chỉ vì một chút khó khăn.
Cô đi lòng vòng rồi ánh mắt đã ngưng lại vài giây khi có một ốc đảo sừng sững ngay trước mắt. Giữa ánh nắng thiêu đốt của sa mạc , một hồ nước trong xanh xuất hiện, bên cạnh là cây cối xanh um tùm, mọc xum xuê.
Ngay trong phút chốc phải chịu đựng cái không khí bức bối chưa gì đã có ngay một cái ốc đảo , có vẻ bài luyện tập này vẫn ở mức trung bình.Trong khi đó Ryvan đã gần như phát hiện cái bóng người bên cạnh đang dần đi về một hướng khác:" Cô đang định đi đâu ?"
Một câu hỏi hết sức vô nghĩa, Rena chẳng thèm buồn ngoái lại, vừa đi tiếp vừa nói : " Cái ốc đảo đằng trước, tôi muốn đến đấy ?
Ốc đảo ? Cái hướng cô đang tới có khác gì so với chỗ hiện tại anh đang đứng. Ngay giữa sa mạc này, dù không phải thật vẫn sẽ tạo cho con người cái cảm giác chân thật nhất, nên hiện tượng ảo giác cũng sẽ diễn ra.
Vụt nhanh đến chỗ cô, mới biết rằng, cô đã chạy nhanh đến cỡ nào, tốc độ anh không đuổi kịp. Lúc này khi đến gần ốc đảo, vừa mới định chạm tay dưới làn nước trong xanh với hi vọng làm mát người một tí thì nó chợt biến mất. Thời khắc đó, cả cái ốc đảo biến vào hư vô, chốc lát chỉ còn lại cát nóng của sa mạc.
Ngỡ ngàng trước sự kiện này, cái ốc đảo chỉ là cái ảo giác. Nếu vậy thì nơi cô đang đứng chắc chắn là bẫy. Giác quan của cô được căng mở, bắt đầu tìm kiếm bẫy được đặt trong sa mạc. Gió bắt đầu nổi lên. Cái nóng đã đủ tồi tệ rồi giờ đến bão sa mạc thì còn kinh khủng hơn nữa. Cát bay mù mịt , bay vào mắt cô , hạn chế tầm nhìn tới mức tối ta. Khi đặt chân đến nơi này, đối mặt với bão táp cách duy nhất là tìm một nơi để tránh nạn có thể là một cái hang.
Nhưng đến giờ mắt còn chẳng thể mở nổi, nói gì đến tìm kiếm. Chết tiệt bài luyện tập chống chọi với tự nhiên phải trải nghiệm mới cảm nhận được cái sự khốc liệt của nó. Ngay cả thân thể dường như cũng rất khó khăn để di chuyển. Đứng vững hết sức để khỏi bị cơn bão cuốn đi. Ù ù bên tai ngoài tiếng gió, dường như cô còn nghe thấy tiếng động khác.
Rất khó để diễn tả thứ cô nghe thấy , nhưng dương như nghe giống tiếng mìn kêu Rồi đần dần mấy cái tia sáng đỏ lấp lóe dần hiện ra. Lúc này cô phát hiện xung quanh mình là một " biển mìn" Hàng trăm cái được với nhau bao quanh. Có lẽ do sức công phá của cơn bão quá mạnh đã thổi tung được lớp cát dày che giấu mìn.
Trong cái rủi có cái may , phần chỗ cô đang đứng hiện tại chưa giẫm vào mìn. Giờ việc cô làm, khéo léo di chuyển tránh mọi thứ là được. Mặc dù đôi mắt đang tràn ngập cát. Khó khăn hơn, lớp cát này lớp cát nọ tạt qua, mìn nhờ thế thoắt ẩn thoắt hiện. Mỗi bước chậm rãi đi qua. Chỉ cần thoát khỏi chỗ có mìn thì bão cát có thể chống chọi được.
Bên ngoài, Ryvan cũng bị ảnh hưởng bởi cơn bão, nhưng đỡ hơn bằng việc anh chưa nằm trong trung tâm của mìn. Nói là ngẫu nhiên nên ngay cả anh người đã đặt chân vào căn phòng này biết đến bao nhiêu lần, không tài nào biết được không gian sẽ được bố trí thế nào.
Lờ mờ trong cơn bão, bóng hình người con gái trong bộ quần áo màu đen đang đi về phía anh khó khăn và chậm rãi. Mắt thì vừa nhắm vừa mở để nhìn cho ra vị trí của mìn. Đôi mắt đau nhức, có phần đỏ lên. Cô cũng nhìn ra được bóng dáng đằng xa xa cũng đang tiến lên phía trước. Vậy là anh ta cũng đã nằm trong trận địa này.
Chắc chắn là anh ta cũng muốn luyện tập rồi. Có người tìm ngay cho bẫy thế này thì lỡ sao không sử dụng. Cô cười nhẹ , gạt bỏ