Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Bước sâu vào căn phòng đầy hàng hóa , máy móc. Thoang thoảng còn ngửi thấy cái mùi đặc trưng của khu xưởng. Tối om như mục, chưa dám bước đi sâu vào căn phòng, Ryvan đeo cái kính rồi theo dõi mọi chuyển động xảy ra. Cả lên trên lẫn xuống dưới, tay trong tay khẩu súng, sẵn sàng chỉ cần tên địch xuất hiện, quá bất trắc anh sẽ lập tức giết chết. Thà giết còn hơn để bỏ trốn.
Căn phòng có hai cửa ra vào , cái còn lại chắc là nối liền với sân sau của xưởng. Tháo bỏ lớp hoài nghi đôi chút, anh tiến lại gần hơn. Dưới chân cảm thấy có gì đó không đúng theo phản xạ liền tránh ngay tức thì . Bỗng nhiên một tiếng" cạch " phát ra ngay lập tức mọi chuyển động của Ryvan dừng lại . Cảm giác này....
Anh nói giọng lạnh băng từng chữ một xuyên thấu cả căn phòng u tối: " Sử dụng trò bẩn thỉu này không cảm thấy bẩn tay sao ?"
Tiếng cười dần lộ rã, thỏa mãn đáp trả lại : " Trò chơi này đâu có quy định là không được đặt bẫy. Thiếu một chút thử thách thì còn gì hay, ngài thấy tôi nói đúng chứ thượng tướng"
Nhìn quanh một lượt căn phòng, Ryvan có tìm ra vị trí mấu chốt của quả bom anh đặt chân để phá nó, thì giọng nói thần bí lại vang lên : " Công tắc ngài đang giẫm lên, có nối liền với hàng loạt quả bom khác được chôn dưới cái sàn nhà nay, chỉ cần ngài rời khỏi đó một li thôi, cả khu này sẽ nổ tung, thiệt hại cũng phải đáng kể đấy. Ngài có muốn nghe thử tiếng nó thế nào không?
Nói rồi, bên tai Ryvan , tiếng nổ lớn uỳnh uỳnh vang dội, như chính cái viễn cảnh diễn ra khi hàng loạt quả bom được phát nổ. : " Để coi như lời cảm ơn cho việc ngài đã tạo nên cho buổi tối tuyệt vời ngày hôm nay, tôi sẽ bật mí thêm rằng vị trí quả bom chính. Nó ở ngay phía bên tay trái ngài đó."
Sàn gạch bên cạnh bỗng chốc được bật tung lên, tại đó anh có thể nghe thấy tiếng bíp bíp của quả bom sắp nổ trong vòng chưa đầy 15 phút nữa. Khoảng cách quá xa , phải đến tầm 5m, kĩ năng giỏi một khi bị dính chặt vào một chỗ thì chỉ như " cá mắc lưới."
"Cảm giác hi vọng trước mắt nhưng không thể với tới, tuyệt lắm đúng chứ ? Dù gì thì nhiệm vụ của tối hôm nay tôi đã hoàn thành. May mắn chúng ta sẽ gặp nhau trong trận chiến sắp tới. Còn nếu không tôi sẽ sớm gặp lại ngài vào ngày mai với thi thể. Chúc buổi tối tốt lành, thượng tướng"
Âm thanh dường như đã bị ngắt quãng rồi trở lại với không khí tĩnh lặng như xưa. Ban đầu có lẽ anh đã quá chủ quan, chẳng thể ngờ được, lại có ngày lại bị mắc mưu đơn giản đến thế. Anh đã thắng trò chơi để rồi bù lại là một cái giá quá đắt.
Bên cạnh cũng có dụng cụ để phá bom chỉ tiếc rằng nó vượt khỏi tầm với. Có bộ điện tử dùng dể liên lạc với đồng đội trong trường hợp quá nguy cấp. Nhưng họ đến nơi thì chi bằng nhặt xác luôn cho rồi.
Suy nghĩ hồi lâu anh chợt nhớ đến cô nàng ngốc nghếch kia. Không biết cô ta chạy đi đằng nào rồi, đến cái lúc cần thiết nhất thì lại biến đâu mất tăm. Cô ta có mặt ở đây để làm cái gì cơ chứ.
Trong cái bóng tối bị che lấp hoàn toàn, bóng hình anh đã hòa với nó làm một , ánh mắt được cho là cái sáng rực nhất của con người , dường như đã bị nhạt đi. Nhưng đôi mắt đó một chút tuyệt vọng về cái chết đâu có tồn tại.
Anh sử dụng trí óc là một công cụ để tính toán trước cái hậu quả diễn ra. Có chết thì hãy chết cho xứng đáng. Anh không giống người khác, nhìn thấy cái chết đã đầu hàng, nhắm mắt chở đợi nó đến mang mình đi.
Cúi xuống sử dụng bộ đồ nghề quân đội đã chuẩn bị, anh dò xét công tắc mình giẫm phải, xem có thể ngắt nguồn trực tiếp từ ở đây không. Rồi lật tung cả mấy viên gạch canh anh đang đứng, dò xét hết tất cả, không trừ bất cứ một manh mối nào dù cho có là tỉ lệ cứu anh sống sót nó mỏng manh.
5 phút trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trên cái đồng hồ điện tử đếm ngược chỉ còn lại 10 phút. Trên trán anh , mái tóc màu đen tuyền đã có tầng mồ hôi mỏng, vài giọt lăn dài trên gương mặt đó. Đôi mắt lạnh lùng như chính cái màn đêm hiện tại vậy. Tâm trí anh không hề hoảng sơ cái chết, trong tình cảnh đối diện với cái chết, bình tĩnh còn tồn tại.
2 phút lại trôi qua, chứ có gì xảy ra trước sự biến đôi trong căn phòng. Nếu đến cuối cùng quả bom chưa được phá, anh sẽ....
Căn phòng bỗng chốc được bật sáng, lòng anh khẽ giật mình. Cánh cửa im lìm được đóng chặt , mở toang ra. Trước mặt anh, cô gái với dôi mắt tràn ngập sự vội vã sáng long lanh như làn nước mùa thu tĩnh lặng bấy lâu nay lay động.
Mái tóc màu nâu buộc cao gọn gàng dường như càng làm cho khuôn mặt cô trở nên rõ nét hơn trước ánh sáng của ngọn đèn. Khuôn mặt có hơi ửng hồng, trên gò má đó mang nét đẹp của bông hoa lan trắng đẹp đẽ rạng ngời. Cái miệng nhỏ xinh đang thở hổn hên đó đỏ mang chứng tỏ cô vừa phải chạy một quãng đường xa đến đây.
Cô gấp gáp thở không ra hơi: " Rốt cuộc cũng tìm được anh, hại người ta phải chạy từ đầu đến cuối, cực khổ chết đi được. Tôi lại còn phải vừa xử lí cái một đám người nữa chứ ở đây