Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Lăng Tần Vũ nở nụ cười thân thiện: " Mọi người đừng khách sáo, chuyện nên làm thôi, có thể giúp thượng tướng yên tâm phần nào tôi cũng cảm thấy vui."
" Thượng tướng, cậu ấy làm chức vụ cao vậy sao ?" Tô Mộng tự nói với bản thân mình về sự phát hiện mới về thân phận của Rena. Mọi chuyện cậu ấy làm đều có lí do để giữ kín và nó hoàn toàn chính đáng. Một người bạn là cô đây biết tin rồi suy cho cùng vẫn cảm thấy chán nản vì sao đó
Lăng Tần Vũ đoán được nét mặt của Tô Mộng ám chỉ về việc của thượng tướng, anh khẽ nói lên cảm nghĩ của mình: " Mong mọi người thông cảm cho ngài ấy, thượng tướng chưa bao giờ có ý định muốn che giấu cả. Ngài ấy làm vậy để bảo vệ tất cả."
" Bọn tôi hiểu chứ, với người làm chức vụ đó đều gặp rất nhiều nguy hiểm từ mọi phía." Nụ cười nhạt thoáng qua trên bờ môi của Tô Mộng đang thốt ra quan điểm của mình cho Lăng Tần Vũ.
Lăng Tần Vũ cất giọng : " Tôi có thể nhận ra trong ánh mắt ngài ấy thật sự quan tâm đến mọi người. Nên nếu có chuyện gì xin đừng ghét bỏ thượng tướng."
Tô Mộng xua tay :" Sao chuyện đấy có thể xảy ra được. Hạ Nhan là bạn của chúng tôi, tôi tin khoảng thời gian cậu ấy ở bên cạnh đó hoàn toàn sự thật"
Lằn Tần Vũ mỉm cười gật đầu : " Cảm ơn các bạn nếu thượng tướng nghe được tin này ngài ấy nhất định sẽ rất vui" Một sự chân thành sâu sắc của anh dành cho họ.
Bầu trời đã quá khuya , ánh sáng từ những cột đèn dựng quanh đó lờ mờ xuất hiện. Lăng Tần Vũ khẽ cúi chào tạm biệt rồi mở cửa xe chuẩn bị về quân đội.
" Bao giờ cô ấy về đây ?" Lâm Lục Trí im tiếng từ nãy đến giờ bỗng cất tiếng hỏi. Bởi những câu cần thiết Tô Mộng đã giúp anh. Một lời duy nhất chứa đựng tấm lòng quan tâm sâu sắc và hi vọng rằng sẽ được gặp lại Rena sớm hơn bởi vì suốt hành trình đi vừa rồi, tâm trí anh chưa bao giờ lại có một sự hoảng loạn kéo dài lâu đến tận bây giờ. Chỉ cần biết cô ấy an toàn hay không thôi ?"
Lăng Tần Vũ thẳng thắn trả lời : " Sẽ sớm thôi, mọi người cứ an lòng "
Cả toàn thể đều được giãn một nỗi lòng. Thần trí xuất hiện một niềm vui lé loi trong ngày sau sự kiện khủng bố xảy ra. Bánh xe dần lăn bánh, tốc độ tăng dần, vụt biến đi để lại sau lưng những con mắt còn đang đoái hoài dõi theo. Đến khi chiếc xe mất hút vào trong màn đêm, âm thanh chỉ còn lại hơi thở, tiếng kêu từ những loài côn trùng vào buổi đêm cất lên tiếp sau đấy tiếng bước chân được cất lên.
Hai người Tô Mộng và Lâm Lục Trí đều chỉ có thể trông mong rằng người đó sẽ sớm quay lại. Bước vào trong với một tâm trạng buồn phiền đôi chút, người nào người nấy đều trở về phòng của mình. Tô Mộng sau khi lấy đồ cũng gọi nhanh một chiếc taxi để về chốn ở của mình. Ngày mai vẫn thuộc ngày đi làm của cô, có bất cứ thứ gì xảy ra chưa đến mức hệ trọng thì đều cần phải có trách nhiệm với việc mình đang làm.
Lý Thành vừa mới về phòng, tắm rửa sửa sang với phần làm của mình ngày mai sẽ thực hiện. Cả một núi lịch trình đang được chờ đợi. Ngồi trên chiếc ghế sofa trong đơn lẻ màu xanh ngồi gần cửa kính to được đóng kín , nơi có chiếc rèm rủ xuống che mất một phần.
Tách trà nhỏ được dặt trên còn mới bốc hơi nghi ngút. Lý Thành thong dong ngồi cầm xem bản nhạc mới mình cần phải thuộc, vừa húp từng hụm trà. Mái tóc màu nâu đỏ dưới ánh sáng hiu hắt của ngọn đền còn hơi ướt, có vài giọt chảy ra xuống áo choàng tắm của anh tạo nên một cùng ướt đẫm.
Chợt tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên sau đó, ánh mắt màu đen chú tâm dời hướng đến cánh cửa:" Vào đi."
Lâm Lục Trí bước vào trong sau tiếng gọi của anh, ngồi xuống chiếc sofa đối diện, ung dung lấy một tách trà khác tự nhiên thưởng thức nó. Có người khác xâm nhập vào phòng, bản nhạc Lý Thành vừa mới được vào trang đã đành phải gấp lại sang một phía để chú tâm vào vị khách không mời này : " Tôi tưởng anh không bao giờ đụng đến trà chứ ?"
Tay còn cầm chặt tách trà, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ về không gian rộng lớn của màn đêm:" Có hứng thì uống thôi, tối nay tôi chẳng thể tập trung được để làm cái gì, bù lại là cậu đấy" Anh vừa nói vừa hướng đến bản nhạc Lý Thành vừa để sang một bên : " Sao có tâm trạng để làm việc được ?"
" Idol còn biết bao nhiêu việc phải làm, thời gian ở Hashe trì trệ bao nhiêu thứ, phải nhanh để bắt kịp kẻo Hạ Nhan lại phải lo" Vừa thổi lấy làn hơi từ cốc trà, vừa nói chuyện một cách thảnh thơi, nhâm nhi nó. Vị trà ngấm dần vào lửa tạo dựng mùi vị thanh mát, hơi nóng còn sót lại âm ẩm truyền xuống cổ họng, sư vị còn lắng đọng đến giọt cuối cùng. Lâm Lục Trí có vẻ như đã bỏ cuộc, anh đặt ngay tách trà xuống coi như một sự phản kháng đối với việc làm quen với một loại đồ uống mấy khi động vào
" Cả cậu và Tô Mộng đều có thể chấp nhận chuyện này nhanh như vậy sao, giờ nghĩ lại tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi" Lâm Lục Trí ngẩng cổ ra đằng sau đặt tay lên trán như một hình thức để suy ngẫm: " Đến nằm mơ tôi còn phần biệt được, giờ đối diện với hình bóng của cô ấy lúc đó, đâu là giả đâu là thật, chỉ khiến mọi thứ ngày càng rối rắm"
Đặt tách trà xuống dưới tay, giọng nói