Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Thời gian đang bó sát lại thu hẹp dần đến giờ phút của sự đánh liều. Hai bên còn tiếp tục giao chiến, chắc chắn sẽ có kẻ phải chịu số phận bỏ mạng.
Chắc chỉ có thể tung được vài chiêu thức cơ bản và bọn cô cũng thế. Đầu Rena trở lên loạn hơn, cố chống người lên đứng vững. Cắm thanh kiếm xuống đất, một sức ép đè nặng xuống, nó lún sâu hơn.
Ryvan anh có thể đỡ được vài chiêu, tung được vài chiêu để chống đỡ còn theo khả năng còn lại để tạo dựng một khối sức mạnh khổng lồ trở thành một điều bất khả thi.
Một cơ thể cô và anh đều sẽ nát vụn. Hai cơ thể Metaminus sẽ nát vụn. Trận chiến này sẽ kết thúc. Trừ phi...
Metaminus đứng yên bất động chẳng khác nào một khối đất thông thường người ta từng thấy. Mắt còn nhìn bọn cô hung ác, chỉ mong được vùi dập dưới tay hắn. Điều gì khiến hắn do sợ để tấn công. Cho dù có kém thì việc bọn cô bại trận còn cao hơn.
" Hôm nay đến thế thôi" Metaminus nói : " Các ngươi may đấy lần sau sẽ không còn như thế nữa đâu."
Sao ? Hắn vừa mới nói gì. Cô ngẩn ngơ nhìn bóng hình to đồ sộ dần lặn biến đi ngay trước mắt. Vụt tan vào như đã trôi vào không khí. Nguồn sinh khí cực lớn đã mất hoàn toàn. Cả quá trình đó diễn ra vỏn vẹn chỉ thoáng một cái chớp mắt.
Hắn vậy mà chấp nhận bỏ đi. Một suy nghĩ chấn động. Rena từng cho rằng loài này hiếu thắng phải diệt cùng giết tận bất kì kẻ nào đứng lên chống lại. Chuyện gì đã khiến hắn ra quyết định như vậy.
Định bước lên phía trước, cả thân thể cô lập tức đổ xuống, ngồi sụp trên nền đất. Cánh tay rã rời chỉ đủ sức cử động nhẹ nhàng. Kể cả đã an toàn, lòng cô còn ẩn hiện một nỗi lo. Chính việc hắn bỏ đi thế này càng khiến sự việc trở nên kì quái hơn.
Sự kì quái thì càng không vui một chút nào hết. Mệt mỏi cùng với nỗi đau thể xác và nguồn sức mạnh gần như cạn kiệt do sử dụng màn bốc cháy vừa rồi, hình dáng chiến đấu của cô lập tức mất đi theo ánh lửa dần lụi tàn.
Tiếng bước chân dậm trên nền đất phát ra có phần nặng nhẹ. Bóng hình anh phản chiếu xuống nền đất, bất giác làm cô phải ngẩng đầu lên. Sắc mặt rất tối ẩn sau cái mũ áo choàng đen càng khiến vẻ mặt anh u ám. Hai con ngươi màu đỏ, màu xanh là thứ cô nhìn thấy rõ nhất. Bởi vì nó đang ánh lên một tia sáng như chớp lóe lên kì dị trước nay chưa từng có.
" Chủ nhân" Một tiếng nói nhỏ bé phát ra sau lưng cô. Rồi có một thứ gì đó động đậy khẽ nhảy lên vai cô xuyên qua mái tóc trắng đi về phía Ryvan. Thân thể toàn xương xẩu bao quanh nhỏ bé đang chạy lon ton đi trước.
Cái thứ dị nhất ở phần đầu. Một cái đầu u to hơn cả thân màu trắng xóa tượng trưng cho màu trắng của xương cốt thứ khiến người ta liên tưởng đến cái chết phải ớn lạnh toàn thân. Trong hai hốc mắt, hai đốm nhỏ màu xanh lam nhẹ bé xíu tượng trưng cho việc nó có thể dùng để quan sát. Đốm lửa xanh thanh lạnh bao quanh người nó nên khi chạm vào cô lúc này tạo dựng một cảm giác tê dại truyền qua da.
Miêu tả theo cái nhìn của người đời thì khá ghê nhưng con trong mắt của Rena thì có chút đáng yêu. Nó khẽ bay lên trước mặt Ryvan, cất giọng lễ phép cung kính : " Chủ nhân tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài phân phó."
Anh gật đầu, hạ lệnh :" Ngươi có thể trở về được rồi"
" Vâng, vậy tôi xin phép" Nói rồi nó liền bay đến cây lưỡi hái Ryvan cầm trên tay bay đến đúng gần sát phần giữa chốt của phần thanh cầm và lưỡi trở thành hình dáng cũ. Ryvan hồi tưởng lại hình như khi anh ta chặt đứt cánh tay của Metmainus cô không nhìn thấy biểu tượng đó. Hóa ra đây chính thuộc một phần sức mạnh trên cây lưỡi hái.
Lưỡi hái trở lại hoàn chỉnh. Cô mới cất tiếng, mắt ngước lên mặc kệ cơn đau đang truyền tới :" Anh đã dùng nó để báo tin cho tôi ?" Đã lờ mờ đoán được một phần tuy nhiên tính cách cô muốn mọi thứ đều phải có câu trả lời thật rõ ràng.
Ánh mắt còn hàm khí của trận chiến lưu đọng lại : " Để truyền tin từ khoảng cách xa để tránh bị phát hiện, năng lượng của nó thấp, cơ thể nhỏ lưu động dịch chuyển đơn giản để đến được chỗ cô."
Nhớ lại lúc đó khi Rena đang chìm trong sức ép bóp nghẹt lại bất ngờ truyền đến một giọng nói thoang thoảng chỉ như tiếng muỗi kêu. Đằng sau đấy có thứ gì đang cứ ngụ làm toàn thân bị một cảm giác lạnh toát truyền đến : " Chủ nhân của tôi bảo ngài hãy cố gắng sử dụng lửa hết mức, bộc phát toàn bộ."
Lời nói đó được phát ra khi anh đang nói chuyện với Metaminus nên sự hiện diện của thứ đó ngoài tầm với. Rena cũng giữ kín miệng, cố gắng đừng để phát ra âm thanh nào. Tình cảnh này có thể truyền được thứ đó, cả cảm giác lành lạnh kia nữa thì suy ra chỉ có một người. Cứ nghe theo đến đâu thì tính ít nhất hãy để cô có một chỗ thông thoáng.
Ngoài dự đoán ngay sau khi Rena thực hiện thành công, Ryvan đã lao lên chặt đứt cánh tay của Metaminus.
Trong cái rủi có cái may sao. Lặng thinh đi trước câu hỏi của anh. Rena đôt nhiên mở miệng ngay cả chính cô không biết tại sao mình hỏi thế. Có lẽ trong lòng mong muốn đã khống chế cả lí trí luôn