Bình minh…….
Sáng bừng cả 1 góc trời rạng rỡ
Faye khẽ vươn người bật giật khỏi chiếc giường êm ái trong tràn đầy nuối tiếc. Nó loẹt quẹt lê bước tiến về phía nhà tắm. Sau khi vừa đánh răng vừa nhắm mắt nhắm mũi lim dim thì giờ đây nó bần thần nhìn vào trong gương. Thở dài. Đã bao lâu rồi, nó đã tiếp tục cuộc sống vô bổ, nhạt nhẽo, ko mục đích này bao lâu rồi. Dự định sắp tới là gì? Ko biết. Tương lai ra sao? Ko biết. Bản thân cần gi? Cũng ko biết nốt. Cuộc sống này đơn thuần là chỉ sống, sống máy móc như 1 robot.
“ Haizzz…..”
Lại thở dài.
Thôi thì dù ko thú vị nhưng vẫn phải duy trì. Nó chẳng trách ai, chẳng trách ba, chẳng trách dì, chẳng trách Hoài Phương, cũng chẳng trách bản thân mình. Đơn giản, cuộc đời có mấy ai làm chủ đk.
Dưới nhà, Hoài Phương và bà Ngọc đang lịch kịch chuẩn bị đồ ăn sáng. Nào là bánh mì, nào sữa rồi salat. Tuy trông họ có hơi vất vả một chút nhưng khuôn mặt người nào người ấy đều rạng rỡ, tươi vui tràn đầy sức sống. Nó đứng nhìn ko nói, ngày trk sống với bà ngoại chẳng mấy khi đầy đủ 2 bà cháu chuẩn bị bữa sáng thế này bởi lần nào nó cũng ỉ vào bà, luôn dậy muộn nên ko mấy khi có đủ thời gian để ngồi vào bàn buổi sáng. Tự dưng sao mà thấy hối hận quá. Biết thế, ngày trk nó đã cố dậy sớm thì chắc đã hiểu dk cảm giác lúc này của 2 con người kia.
“ Đúng là già rồi, dạo này hay suy tưởng linh tinh quá”
Lắc đầu một hồi rồi sốc lại tinh thần nó bước xuống nhà. Bắt đầu một ngày mới.
Tiết 1
Chưa bao giờ Thiên Anh căm hận môn Ngữ Văn như ngày hôm nay. Cái gì chứ, nghe giảng sao. Vậy mà nãy giờ tưởng hát ru. Đáng nhẽ cô giáo nó phải làm bên ngành y mới đúng bởi dù sao cô ấy cũng là 1 chuyên gia gây mê trình độ cao. Mới có 15’ thôi mà mắt nó cứ díp cả vào. Đấy là chưa kể sáng nay, lúc ăn sáng, nó uống sữa. Đương nhiên với người khác thì thấy đó là việc ko sao nhưng đối với người đã quen với mùi café như nó thì sữa là 1 cực hình. Nó chỉ dùng thức uống đó trong trường hợp mất ngủ thôi, đó là liều thuốc an thần tự nhiên với con bé. Thế nhưng sáng nay, café đâu ko thấy, bà Ngọc thì cứ dúi sữa cho nó rồi nhìn bằng con mắt mong chờ. Biết làm sao đk chứ, thành ý của người ta thật ko tiện từ chối cho lắm. Hơn nữa ko phải người phương Đông chúng ta rất kiêng kị rắc rối vào buổi sớm sao. Thôi thì tặc lưỡi uống cho xong vậy.
Nhưng mà quả thật chưa bao giờ nó thấy hối hận với cái tặc lưỡi như lần này. Mí mắt nó ko khác gì đeo chì. Mọi cảnh vật nhoè dần, nó muốn gục xuống quá.
“ Cốp”
Ai da, đập đầu vào bàn rồi
Hiểu rằng bản thân ko cầm cự đk lâu nó đành xin cô ra xuống