Dần về trưa…………
Ánh nắng ngày càng chói chang, ngày càng rực rỡ hơn trk
Quân khẽ cựa người, vai rồi cổ đều mỏi nhừ, có lẽ do tư thế ngủ ko “ chuẩn” cho lắm. Tuy nhiên nhớ ra còn 1 con mèo bên cạnh nên chẳng dám cựa người, chỉ có thể nhẹ nhàng ngọ quậy cho đỡ mỏi mà thôi.
10h45’
“ OMG, kinh khủng thật. sắp hết ngày rồi”
Phải sắp hết ngày rồi, Quân ko biết vì sao mình lại mê mệt đk đến thế. Lại nhìn xuống. Nó vẫn ngủ im lìm, thậm chí cựa người cũng ko thèm cựa, chỉ ngắm mắt mà thôi. Anh cứ nhìn nó ko dời như muốn thu vào trong trí nhớ vẻ mặt đáng yêu này của con bé
Bỗng nhiên
“ Brum…Brum….”
Tiếng điện thoại rung. Quân vội sờ vào túi. Ko phải.
Vậy là……….
Đang nằm yên bình trên đùi Quân nó bỗng bật dậy, ngơ ngác vài phút rồi rút điện thoại ra.
“ Số lạ”
-Alo.- giọng con bé ngái ngủ lè nhè như người say
-Hi, honey. Anh nè.- bên đầu dây một giọng điệu hí hửng cất lên
Nhưng trái lại vs những hân hoan đó, nó vẫn y thái độ kém nhiệt tình như cũ
-À…. Anh nào?
-Lạc Thiên.- có vẻ phật lòng, người đó phụng phịu đáp
Lập tức tỉnh ngủ
-Sao anh có số của tôi
-Hehe. Hôm trk lúc em viết bài anh có lấy điện thoại của em lấy số. tài ko.
-Tài cái con khỉ mốc, có gì ko?- vẫn là thái độ dội nước đó
-Đi ăn trưa ko em?
Đang bực mình vì đời tư bị xâm nhập 1 cách bất hợp pháp nó định gắt lên “ ko” rồi gác máy nhưng mà sau màn kéo bễ vừa rồi bản thân thật sự đói ak nha. Chính vì thế nên chẳng cần suy nghĩ nhiều nàng đồng ý cái rụp
Bên ghế đá Quân lặng đi theo dõi nó. Không biết con bé đang nói chuyện với ai, điều này khiến anh tò mò ko ngừng. Đang định bụng đánh tiếng bắt chuyện dò hỏi xem sao thì “ Phắt”. Nó ko để cho anh lên tiếng đã bước đi như chưa từng có chuyện gì trk đó. Giống như Quân ko tồn tại vậy. Giờ đây anh cảm thấy mình đã trở thành 1 cái gối thật sự. lại còn là 1 cái gối bị bỏ rơi. Cô nàng kia sao có thể vô tình đến thế chứ.
Căng tin
Vì là giờ ăn trưa, chỉ gồm những học sinh nội trú hoặc phần tử lười về như nó và Lạc Thiên nên ko nhốn nháo và đông nghẹt như lúc ra chơi. Cũng nhờ vậy mà nó mới chịu chui vào đây. Dù sao ăn uống cũng cần 1 không gian có đủ ko khí để thở. Phía xa, tại chiếc bàn gần trung tâm,Lạc Thiên đã đến từ trk, nhìn thấy nó anh hớn hở vẫy tay. Nhưng đáp lại tấm chân tình ấy nó hờ hững bước qua đến chiếc bàn góc phòng gần cửa sổ vẫn hay ngồi khiến Thiên lại lục đục chuyển chỗ ngồi theo nó
-Này lần nào em cũng phải làm theo ý mình mới chịu đk ak.- anh nhăn mặt trách nó
-Thì sao, ý kiến gì?- nó hất mặt hỏi
Ngán ngẩm, lắc đầu. giờ đây Thiên ý thức đk rằng thay đổi nó là 1 điều ko thể
-dạ ko, thưa công chúa, thần ko dám ý kiến gì. Vậy công chúa điện hạ dùng gì để thần còn phục vụ
-Tuỳ. – nó đáp cụt lủn. Nói chung là đói sắp chết rồi đây còn ở đó mà dài dòng
-Vậy Pizza nhé.
Im lặng. Nó vẫn đang hì hục lau lau mặt bàn trk mặt, thi thoảng lại nhăn trán lại vì một vài vết bẩn bám dai. Nhìn vậy Lạc Thiên ko mong chờ gì câu trả lời từ nó, anh đứng dậy đến quầy