Thủy Linh gấp rút kéo tay Nghiên Hoa lại thì bị cô ta hung hăng xô một cú cật lực ngã sóng soài ra đất, đĩa thức ăn trên tay văng ra đổ tung tóe khắp nơi.Nhạn Tri Thu bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, cô dụi dụi mắt tính ngồi dậy thì cảm nhận được một lực nặng nề đè trên ngực mình khiến cô không thể nào nhúc nhích được.“Chết tiệt, lại bị bóng đè à?”Nhạn Tri Thu bất giác nhìn sang bên cạnh thì hốt hoảng nhận ra một nam nhân đang nằm cạnh, cánh tay vạm vỡ rắn chắc còn choàng qua người cô, mái tóc đen rủ xuống che khuất nửa gương mặt.“Anh là ai vậy? Sao lại nằm trên giường của tôi hả?”Nhạn Tri Thu ngồi bật dậy, bối rối dùng lực đẩy nam nhân nằm cạnh mình ra. Bây giờ nhìn kỹ cô mới nhìn thấy một bên mặt của anh ta có một vết sẹo khá lớn và xấu xí như một con rết khổng lồ.Tịch Bách Phàm nghe giọng của Nhạn Tri Thu hét lên thì cũng bàng hoàng tỉnh giấc, anh chống tay ngồi dậy, trong lòng thầm đoán chắc cô cũng phải khóc thét lên khi nhìn thấy một người xấu xí như anh đây nằm bên cạnh chứ! Một mũi tên trúng hai đích như vậy thật khiến anh hài lòng, có thể nhanh chóng giúp anh hủy đi mối hôn sự này, dù có đôi chút luyến tiếc vì nữ nhân này làm ấm giường thật sự rất tốt. Đã rất lâu rồi anh mới có một giấc ngủ ngon đến như vậy!“Cô ngạc nhiên gì chứ? Tôi đoán chắc cô phải nhận ra tôi chứ? Tôi là chồng của cô – Tịch Bách Phàm, chuyện phu thê ngủ cùng nhau trong đêm tân hôn cũng là đương nhiên thôi!”, Tịch Bách Phàm thản nhiên nói, anh mong chờ Nhạn Tri Thù khóc thét lên, làm mình làm mẩy sau đó bật tung cửa chạy ra khỏi phòng trở về Nhạn gia đòi hủy hôn. Thế là hôn sự này có thể nhanh chóng kết thúc, anh cũng không chịu thiệt phải đền bù tổn thất cho bên Nhạn gia.Nhưng trái với suy đoán của Tịch Bách Phàm, Nhạn Tri Thu không hề khóc lóc, không hề làm ầm lên, cô nhìn trang phục trên người mình vẫn còn y nguyên thì cũng đoán chắc chưa có chuyện gì xảy ra giữa mình với nam nhân này, thâm tâm cô có chút nhẹ nhõm.“Anh là Tịch Bách Phàm trong lời đồn à? Không đáng sợ lắm nhỉ, còn có vẻ dịu dàng nữa!”, Nhạn Tri Thu nháy mắt cười thầm, nghĩ đến giấc mơ ấm áp được ôm Hoàng Mao, hóa ra lại là anh ta.Cô không bài xích người chồng từ trên trời rơi xuống này, nhìn một nửa mặt lành lặn của anh ta với đôi mắt cương nghị, chiếc mũi cao thẳng tắp, gương mặt góc cạnh nam tính, nếu như không bị vết sẹo to thế kia chắc chắn là một soái ca, thật đáng tiếc! Nhạn Tri Thu chậc lưỡi tiếc thầm trong bụng, cô từng nhìn thấy những người bị tai nạn như vậy, chỉ cần phẫu thuật thẫm mỹ là dung mạo cũng như cũ tám chín phần, rất vi diệu. Đáng tiếc thời đại này lại chẳng có cách nào thay đổi, hèn chi anh ta mới bị đồn đãi là quái vật!Tịch Bách Phàm kinh ngạc khi thấy vẻ