Tịch Bách Phàm cau mày, mặt đen đi vì tức giận, anh gằn từng chữ trong cuống họng.“Nghiên Hoa, hôm nay bà gan tày trời rồi, xem chủ nhân của Tịch gia chết hết cả rồi à? Tốt xấu gì Nhạn Tri Thu cũng là Đại Thiếu phu nhân của Tịch Bách Phàm ta, bà còn dám lớn tiếng quát nạt, vậy còn ra thể thống gì nữa?”Nghiên Hoa cúi gằm, cả người run lẩy bẩy, mặt cắt không còn một giọt máu.“Hạ nhân…hạ nhân là lo sợ bị Tịch Lão gia và Phu nhân trách phạt nên mới hồ đồ như vậy, còn nữa, Thủy Linh – công việc đánh thức Thiếu phu nhân vốn dĩ là của của cô ta nhưng cô ta lại đùn đẩy cho hạ nhân!”Nghiên Hoa quyết không chịu chết một mình, cô ta đưa đôi mắt hẹp và dài liếc nhìn Thủy Linh đang quỳ chết trân một chỗ không dám động động cũng không dám lên tiếng.“Em thấy thế nào Nhạn Tri Thu? Muốn xử phạt thế nào?”, Tịch Bách Phàm nhìn Nhạn Tri Thu âu yếm.Nhạn Tri Thu từng nghe Thủy Linh bày tỏ lòng thương cảm với mình ngay khi cô vừa gả vào Tịch gia nên không muốn trừng phạt Thủy Linh. Nhưng Nghiên Hoa, bà ta thực sự là một người nham hiểm còn muốn tính kế lên đầu cô, không thể nào tha cho bà ta được.Nhạn Tri Thu kéo áo lại, nghiêm giọng.“Lúc còn ở Nhạn gia, Thủy Linh là nha hoàn thân cận của em, nhiệm vụ của cô ấy mỗi ngày là đánh thức em dậy đúng giờ, đây không phải là lỗi của cô ấy! Trước giờ Thủy Linh chưa bao giờ vô phép vô tắc đến mức xông thẳng vào phòng chủ nhân như vậy cả, em nghi ngờ rằng có người có chức vụ cao hơn xúi giục…”, nói đến đó Nhạn Tri Thu đưa mắt nhìn Nghiên Hoa thăm dò, dù sao bây giờ cô cũng là chủ nhân của bà ta, bà ta chỉ có thể cúi gằm mặt căm phẫn mà thôi.“Em nghĩ nên hạ chức hoặc cắt tiền thưởng năm chẳng hạn.”, Nhạn Tri Thu ngập ngừng.Rất nhanh Tịch Bách Phàm gật đầu đồng ý, bực bội khoát tay ra hiệu.“Cứ theo ý em mà làm đi! Bây giờ ra ngoài hết cho ta.”Nghiên Hoa mang theo vẻ mặt như đưa đám lui ra khỏi phòng, Thủy Linh cũng nhanh chóng đứng dậy, cô lí nhí nhìn Nhạn Tri Thu nhắc nhở.“Tiểu thư, còn dâng trà sáng như thông lệ nữa ạ!”Nhạn Tri Thu đưa tay vỗ vỗ trán.“Ta nhớ rồi, để ta chuẩn bị một lát rồi xuống sau, cô lui xuống đi!”“Dạ vâng!”Sau khi hạ nhân lui ra ngoài cả rồi Nhạn Tri Thu mới thở phào nhẹ nhõm, làm chủ nhân thực sự quá mệt mỏi và phiền phức rồi, trở về thời hiện tại ngày ngày đi học, tối về còn có thời gian rảnh rỗi đeo bám thần tượng thật tốt biết bao! Ôi, mỹ nam Âu Kiến Hi, đến bao giờ cô mới có thể gặp lại đây?Tịch Bách Phàm đưa một tay ra trước mặt Nhạn Tri Thu trong khi cô đang hồi tưởng lại