Lúc này Bồ Tư Nguyên nhìn chăm chú vào khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh của Ca Diễm, hai tròng mắt cô phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, mũi cao quyến rũ cùng đôi môi đỏ mềm mại.
Anh lúc trước không phải chưa từng gặp phụ nữ, một bộ phận trong số đó đều có dung mạo xuất chúng, đàn ông nhìn qua một lần đều sẽ sinh ra bản năng động tâm.
Chỉ là, về mặt tình cảm nam nữ, chung quy anh vẫn có khiếm khuyết, không chỉ không cảm giác được con sóng tình yêu gì đó, từ tận đáy lòng anh không hề sinh ra tình yêu chân chính đối với một cô gái nào.
Anh cho là đối với phương diện này, trời sinh mình sẽ không nảy sinh thất tình lục dục gì.
Chính vì vậy, anh luôn làm mọi cách né tránh phụ nữ, cho nên, vẫn luôn độc thân một mình cho đến nay.
Nhưng, đối với Ca Diễm không giống vậy.
Cô so với những cô gái trước đây anh gặp, đều không giống nhau.
Anh ngồi cách cô rất gần, chỉ nhìn cô như vậy, hoàn toàn cảm nhận được mị lực từ cô toát ra.
Ngũ quan cô tinh xảo, trên người tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, thân thể tinh tế mềm mại, khi cô giảo hoạt cười rộ lên khóe mắt cũng cong theo... Cô như một bức họa, hình ảnh cô phảng phất dùng kính lúp phóng đại ra, in sâu trong đầu anh, khắc sâu trong lòng.
Cái cảm giác này khiến anh cảm thấy không thích hợp, nhưng không có biện pháp mà khống chế lại cảm giác xa lạ đang ngày càng lan tràn này.
Cứ như thế giằng co mà nhìn nhau một lát, Bồ Tư Nguyên rốt cuộc mở miệng.
Anh hơi rũ mắt, nói: "Vì sao?"
Ca Diễm cười khẽ.
Hai tay cô nâng má, cố ý học cách nói chuyện của anh: "Không cần hỏi."
Bồ Tư Nguyên thu lại ánh mắt mang ý cười thoáng qua, không nói gì.
Lúc sau cô hít một hơi thật sâu, lại nói: "Cảm ơn anh."
Lần trước ở Hắc Mao Đại anh đã thả cô và Nam Thiệu đi, sau lại khiến cô đường đường chính chính từ trong vòng vây CIA đi ra ngoài. Hiện tại anh lại cho Nam Thiệu nơi ở, yên lặng che chở an toàn cho cô.
Đối với cô và Nam Thiệu mà nói, như là người sắp chết đuối vớ được cọc.
Tuy rằng anh không nói, nhưng cô biết, anh làm hết thảy có bao nhiêu áp lực cùng nguy hiểm. Nếu như cô phản bội, anh sẽ gặp phải hậu quả đáng sợ.
Hiện tại, anh đề nghị muốn cùng cô hợp tác, sắp sửa đem những điều sau lưng không hề giữ lại mà phơi bày ra cho cô.
Đây là sự tín nhiệm trịnh trọng, chân thành và tha thiết, mà cô từ rất lâu rồi, chưa nhận được sự tín nhiệm như thế.
Một lúc lâu sau, Ca Diễm không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, từng câu từng chữ hỏi anh: "Bồ Tư Nguyên, anh sẽ giúp tôi tìm được em gái, đúng không?"
Anh nhìn cô, một lúc sau, khẽ gật đầu.
Cô nhoẻn miệng cười: "Hy vọng đến lúc tôi giúp anh bắt được Osiris, còn sống sót nhìn thấy em ấy."
Anh từ trên ghế đứng lên, trên cao nhìn xuống cô: "Có lời muốn nói, chỉ có chính cô sống sót mới có thể nói với em ấy, không ai có thể thay cô nói được."
Cô ngửa đầu nhìn chiếc cằm nghiêm nghị của anh, nói: "Chỉ hy vọng như thế. Đợi lát nữa có tin tức từ Osiris, tôi sẽ nói là đồng ý gia nhập vào tổ chức của hắn."
Bồ Tư Nguyên không nói gì nữa, anh đặt ghế về chỗ cũ, chuẩn bị rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc sắp đi tới cửa, anh bỗng nhiên ngừng bước.
Anh không quay đầu lại, đưa lưng về phía cô, trầm giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ bảo Đồng Giai sắp xếp cho cô căn phòng thoải mái hơn, Osiris có hồi âm gì, chờ đến sáng ngày mai nói tiếp."
Cô thuận miệng trả lời.
"Còn có"
Tay anh chạm vào tay nắm cửa, hơi nghiêng mặt, bình tĩnh nói một câu ý vị thâm trường: "Tôi không có bệnh, phương diện nào cũng tốt."
Ca Diễm: "...."
Chờ khi anh rời khỏi phòng thẩm vấn, Ca Diễm mặt đỏ tai hồng nghẹn lời cả buổi, rốt cuộc mới thốt ra được một chữ "fuck!".
Cô đã sáng tỏ, người đàn ông này sao có thể là người cấm dục, rõ ràng là một bụng ý nghĩ xấu xa!
Vừa đúng lúc Đồng Giai bước vào phòng, liền nghe được cô trong phòng đang mắng chửi, Đồng Giai sợ run lên: ".... Làm, làm sao vậy?"
Cô từ trên ghế đứng bật lên, biểu cảm mất tự nhiên mà nói một câu: "Bồ Tư Nguyên anh ta không phải là người!"
Đồng Giai: "?"
Chờ khi Đồng Giai đưa cô đến căn phòng có cửa được thiết kế chắc chắn cùng hệ thống phòng ngự tốt, cô ở trong phòng tắm rửa thoải mái dễ chịu xong, sau đó nằm ở trên giường lấy ra dãy số mã hóa mà Osiris để lại cho cô, gửi tin tức đi.
Cô vốn dĩ cho rằng đến sáng ngày mai ngủ dậy mới nhận được hồi âm của hắn, nhưng không ngờ đến, Osiris trả lời nhanh ngoài ý muốn.
O: Hỏa Hôn, thật vui vì cô rốt cuộc đồng ý đáp ứng tới giúp tôi. Nhưng, trước khi cô chính thức gia nhập vào trung tâm Huyết Hạt Tử, tôi muốn cô cùng chơi một trò chơi trước.
Cô nhìn tin này, nhăn mày lại.
Vừa đọc đến hai chữ "trò chơi" này, cô liền có dự cảm không tốt.
Nhưng vì để lấy sự tín nhiệm của Osiris, biết là trong núi có hổ, cô vẫn phóng lao phải theo lao.
Ca Diễm: Trò chơi gì?
Lúc này đây, khoảng chừng mười phút sau, O mới hồi đáp cô.
Hắn gửi cho cô một chuỗi con số không có quy luật.
Cô nhìn chằm chằm những con số này, tâm trí ũ rũ lập tức tiêu tan.
Vì thế, Ca Diễm từ trên giường bò dậy, bắt đầu giải dãy số này.
Bởi vì những con số này không có ký hiệu gì, cũng không liên hệ với nhau, vì vậy cô phán đoán hẳn là không phải theo yêu cầu tăng giảm con số. Sau đó cô dùng thử chữ cái tiếng Anh thay thế cho các con số đó, lại phát hiện ra dù có ghép vần lại hoặc là câu từ tiếng Anh gì đều hỗn loạn không có kết cấu.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm những con số này, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ.
Nếu có Bồ Tư Nguyên ở đây thì tốt rồi.
Người nào đó không phải là thiếu niên thiên tài sao? Chơi số hiệu chơi đến như vậy, chút giãi mã này với anh chỉ là chuyện nhỏ?
Sau đó, cô nháy mắt bị cái suy nghĩ này của mình làm cho sợ rồi.
Từ khi nào gặp khó khăn cô lại bắt đầu ỷ lại vào người nào đó? Còn nghĩ anh giúp mình giải mã, này không phải cùng anh hợp tác đối địch ở căn cứ Huyết Hạt Tử nên để lại di chứng đấy chứ?
Không, không, không.
Tự cô có thể giải, mới không cần vị kia giúp đâu!
Vì thế, Ca Diễm cứ như vậy nắm điện thoại, ở trên giường liều mạng với những con số đó.
Không biết đã liều mạng bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng bị người bên ngoài nhẹ nhàng gõ gõ.
Lúc này, cô tưởng mình có phải hay không gặp ảo giác, sau đó lại nghe đến tiếng gõ cửa lần nữa, cô mới ý thực được thật sự có người ở ngoài.
Ca Diễm thuận thế nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại.
Đã ba giờ sáng, kẻ điên nào không cần ngủ à?
Vì thế cô hô một tiếng ra ngoài cửa: "Đừng gõ nữa, tôi không thể mở cửa, tự vào đi."
Sau đó, năm giây sau, cô nhìn thấy "kẻ điên" kia đi vào.
Ca Diễm thấy đôi chân dài xuất hiện sau cửa, cũng đã biết là ai tới. Vì thế, cô nhìn tư thế chướng tai gai mắt của mình trên giường, nháy mắt một cái liền ngồi ngay ngắn xếp bằng lại.
Cô nắm điện thoại, nhìn vị kia một thân cây đen có thể khiến cho người khác cảm giác áp lực, tức giận nói: "Ai cho phép anh đêm hôm khuya khoắt đến khuê phòng của con gái?"
Bồ Tư Nguyên đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô, nhếch môi: "Khuê phòng?"
Anh