Thẳng đến khi Ca Diễm ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa xe thấy cảnh vật thay đổi lúc này mới hoàn hồn lại, cảm thấy giờ phút này có chút không chân thật.
Lúc Bồ Tư Nguyên nói với cô ở khu cách ly rằng anh muốn cùng cô đi Atlanta, cô còn cảm thấy là anh nói giỡn.
Ý tứ của Osiris đã quá rõ ràng, muốn một mình cô tham gia cái gọi là "trò chơi" này. Cô bảo với Bồ Tư Nguyên không cần nói cho Đồng Giai và Nam Thiệu bọn họ, chính là muốn tất cả mọi người đừng đi theo, ai biết ở cái địa phương quỷ quái kia gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng kết quả là, anh lại lý giải ý của cô thành "Đồng Giai bọn họ đều không được đi, tôi đi"?
Sau đó, ba giờ sáng, anh liền mang theo cô vẫn đang còn ngơ ngác, bắt đầu từ khu cách ly, một đường soát mười lần thẻ thông hành, nghênh ngang rời khỏi căn cứ Shadow, xe anh cứ tuyệt trần như thế hướng về Atlanta mà đi.
Ca Diễm thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe, nhăn nhó nhìn người nào đó đang ngồi ở ghế lái: "Người anh em này, anh xác định mấy tiếng sau sẽ không trở thành tội phạm truy nã giống tôi chứ?"
Anh đường đường là phó lãnh đạo của Shadow, là đặc công tài giỏi của cả giới, tất cả mọi người đều noi gương anh, thế mà bây giờ lại lựa chọn mang theo cô "vượt ngục", tự ý quyết định đơn độc hành động.
Đợi lát nữa cục trưởng Shadow và Ngôn Tích bọn họ thức dậy phát hiện ra, không chừng sẽ phát điên mất?
Mà Bồ Tư Nguyên nghe cô nói xong, trong nháy mắt nhớ đến câu nói trêu chọc anh của Mạnh Phương Ngôn trong văn phòng L vào ngày hôm qua "cùng lắm thì tiểu Bồ cũng đi theo cùng nhau trở thành cặp đôi bị truy nã."
Anh liên hệ tình huống đang phát sinh lúc này, không thể không ở trong lòng cảm khái một câu, Tử Thần Shadow quang vinh xuất ngũ kia, khả năng có thể suy xét lúc về hưu mà trở thành thầy đoán mệnh.
Từ khi cô nương đang ngồi ở ghế lái phụ này xuất hiện, quỹ đạo sống của anh từ một đường thẳng lưu loát liền biến thành đường cong, cứ như thế bắt đầu bị quấy rầy vô hạn.
Anh lái xe liều mạng hơn giống như Ngôn Tích.
Ban đầu ở Hắc Mao Đại đóng Ksotanahtk thật thật giả giả, đến thành "chị em" ở căn cứ lừa bán người Huyết Hạt Tử... Cô luôn mang đến cho anh không biết bao nhiêu "kinh hỉ", làm anh không biết nên khóc hay nên cười, sẽ không tự giác tiếp nhận cô gái "tai bay vạ gió" này.
Nhưng làm anh kinh ngạc chính là, anh thế nhưng lại không chán ghét loại cảm giác giúp cô giải quyết tốt hậu quả, thậm chí còn cảm thấy có chút thú vị nói không nên lời.
Giống như bây giờ, anh mang theo cô từ căn cứ Shadow đi ra, cùng cô đi đến địa điểm "trò chơi" tiếp theo mà Osiris đã thiết lập.
Anh không chuẩn bị tường tận kế hoạch gì, thậm chí còn không thông báo cho L hay mang theo đồng đội, phong cách hành sự này của anh khác một trời một vực với trước kia.
Nhưng mà, loại cảm giác này thế nhưng cũng hoàn toàn không quá tệ.
Bồ Tư Nguyên liếc mắt nhìn người kia cuộn người trên ghế phụ, lạnh giọng cảnh cáo cô: "Đợi lát nữa tới nơi, không được hành động khinh suất."
Ca Diễm tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh cho rằng tôi là con nít ba tuổi à?"
Anh trằm mặc: "Con nít ba tuổi còn có điểm đáng tin hơn cô."
Ca Diễm mắng thầm trong lòng, quyết định không thèm quan tâm anh.
Thời gian trên đường thực mau trôi qua, thời điểm sắp tiến vào nội thành Atlanta, điện thoại đòi mạng của Ngôn Tích cứ nối gót theo tới.
Anh ấn nút nghe, giọng Ngôn Tích tức giận lập tức vang vọng khắp xe: "Bồ Tư Nguyên! Cậu thực sự điên rồi đúng không!"
Bồ Tư Nguyên mặt không biểu tình nâng tay lên đem âm lượng điều chỉnh nhỏ lại.
Đồng Giai và Từ Thịnh ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên giải cũng vô pháp khuyên được Ngôn Tích đang bùng nổ, thấy Bồ Tư Nguyên không nói lời nào, anh ta ở đầu dây bên kia kích động hét lên: "Cậu cho rằng Osiris là ai? Cứ đơn thương độc mã mà đi như vậy? Cậu có mấy cái mạng có thể mất hả? Cô gái Hỏa Hôn kia cả ngày đầu óc không bình thường làm chuyện điên khùng, cậu muốn cùng cô ấy điên luôn đúng không!"
Ca Diễm ở bên cạnh xoa lỗ tai trợn trắng mắt, nghe thế lập tức buông tay, bất mãn: "Liên quan gì đến tôi!"
Ngôn Tích nổi trận lôi đình: "Từ khi cô xuất hiện, Bồ Tư Nguyên liền không bình thường! Trong lòng cô còn không ô ô ô..."
Ai biết những lời này còn chưa nói xong, anh ta tựa hồ đã bị người bên cạnh bịt miệng. Ca Diễm nghe được lời này tim cũng đập lỡ một nhịp, theo bản năng nhìn thoáng qua Bồ Tư Nguyên bên cạnh.
Ánh mắt anh từ trên người cô dường như mới dời đi.
Ca Diễm cắn môi dưới, có chút lúng túng mà xoay mặt ra ngoài cửa xe.
Đầu dây điện thoại bên kia thay đổi thành người khác, giây tiếp theo, một giọng nói từ tính và gợi cảm từ trong truyền ra: "Đừng lo lắng, những căn cứ buôn bán người của Huyết Hạt Tử tôi sẽ mang theo Ngôn Tích bọn họ tiếp tục điều tra, tôi cũng sẽ thuyết phục lão L, bên này đã có tôi, nên làm gì cậu cứ làm đi."
Là Mạnh Phương Ngôn.
Kỳ thật lúc rời đi, trong lòng anh đã có suy tính. Là cựu đặc công mạnh nhất trong lịch sử Shadow, anh biết mấy ngày này Mạnh Phương Ngôn sẽ lui tới Shadow, cũng chỉ có Mạnh Phương Ngôn lo liệu mọi chuyện khiến anh yên tâm khi không có mặt, cho nên anh mới mang theo Ca Diễm rời đi.
Bồ Tư Nguyên nhàn nhạt lên tiếng vào điện thoại: "Cảm ơn, anh Phương Ngôn."
"Đừng khách sáo."
Mạnh Phương Ngôn trả lời, sau đó bỗng nhiên ngả ngớn nói một câu: "Chỉ cần cậu đừng mãi tán gái đến quên chính sự là được, phụ nữ xinh đẹp cũng không thể bị mê hoặc đến không làm việc đàng hoàng được tiểu Bồ à."
Bồ Tư Nguyên: "...."
Ca Diễm: "...."
Không chờ anh đưa tay ngắt điện thoại ngăn cản đối phương tiếp tục nói lung tung, Mạnh Phương Ngôn lại bồi thêm một câu: "Cố lên, hy vọng lúc cậu trở về không còn độc thân từ trong bụng mẹ nữa, tôi rất xem trọng cậu!"
Sau đó điện thoại bị đối phương dành ngắt trước.
Trong xe lập tức rơi vào bầu không khí lúng túng trước nay chưa từng có.
Một tay Ca Diễm che một bên tai đã đỏ lên, giả bộ vừa rồi không nghe được gì cả, nếu mắt cô có thể bắn ra laser, khả năng cửa kính xe sẽ bị cô bắn thủng.
Bên ghế lái lúc này Bồ Tư Nguyên cất di động đi, trầm ngâm một lát, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ca Diễm, sau đó từ tốn nói: "Chưa thấy qua bịt tai trộm chuông mà chỉ che một bên tai."
.... Fuck!
Ca Diễm phẫn nộ buông tay đang che tai xuống, cố ý dùng giọng nói hung dữ che đi vẻ mất tự nhiên của mình: "Mạnh Phương Ngôn sao có thể không đứng đắn như vậy?"
Bồ Tư Nguyên giật mí mắt: "Kết hôn rồi, có thể không đứng đắn sao?"
"Như thế nào, có thể kết hôn là ghê gớm à!" Ca Diễm tức giận xong, lại yểu xìu xuống: ".... Là ghê gớm, bà đây cũng độc thân từ trong bụng mẹ, đồng mệnh tương