Hoa Hồng Dại

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ rời đi


trước sau

Editor: Dì Annie

Tần Mặc quay người mở cửa, lúc đến thang máy, điện thoại trong túi reo lên.

Anh lấy ra nhìn, nhấn nút trả lời.

Đầu kia có tiếng nói vang dội của Tiết nữ sĩ: "Con đã quyết định chưa? Cậu mợ đang đợi câu trả lời chắc chắn của con đó!"

Tần Mặc trầm mặc một lát, nói: "Mẹ, mẹ nói với cậu mợ giúp con, con không xuất ngoại với bọn họ đâu."

Người trong điện thoại hơi sửng sốt, nói: "Con xác định chứ?"

Tần Mặc cười cười, cà lơ phất phơ nói: "Chúng ta không phải là một nhà ba người sao? Sao con có thể bỏ lại mẹ và ba ở trong nước đối mặt với phong ba bão táp mà đi Mỹ tiêu dao vui vẻ được chứ?"

Tiết Thanh không chút lưu tình xì một tiếng: "Thôi đi, con không đi cũng không phải vì không nỡ mẹ với ba con." Bà trầm mặc một lát, ung dung nói: "Con đã nghĩ kĩ chưa? Là một người mẹ, mẹ hi vọng con có thể đi, cậu con sẽ tìm trường cho con, chỗ ở cũng chuẩn bị cho con. Có cậu mợ chiếu cố con, mẹ và ba rất yên tâm. Ở lại trong nước sẽ đối mặt với khó khăn gì hẳn con cũng rất rõ ràng."

Tần Mặc nói: "Con hiểu rõ."

Tiết Thanh tiếp tục nói: "Nếu con chọn ở lại, trong lòng mẹ quả thật càng vui mừng hơn. Điều đó nói lên con đã trưởng thành, có thể tự gánh vác cuộc đời của mình, không phải thấy khó khăn liền chạy trốn. Cuộc sống của mình phải tự dựa vào bản thân mình."

Tần Mặc bật cười: "Mẹ đừng có rót canh gà cho con, con không quen đâu, vất vả lắm ba mới tìm được người bảo lãnh cho tại ngoại chờ xét xử, ba và mẹ tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó còn phải phối hợp với luật sư đánh một trận ác liệt nữa!"

Tiết Thanh nói: "Được rồi, mẹ cũng không dài dòng với con nữa, phải trả lời chắc chắn với cậu mợ con, đoán chừng còn phải đấu khẩu với bọn họ nữa..."

Tần Mặc trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Mẹ, vất vả cho mẹ rồi!"

Tiết Thanh bật cười: "Cuộc sống của mình bản thân mình phải tự gánh vác, mẹ và ba con còn có rất nhiều việc phải xử lý, con cứ làm tốt chuyện của con, không cần để ý đến ba mẹ." Bà lại nghĩ đến điều gì, nói, "Đúng rồi, bây giờ con là một phú nhị đại nghèo túng, đoán chừng con gái cũng chướng mắt con. Mẹ biết con quyết định ở lại một phần là vì cô bé Tiểu Diệp lần trước ở chung cư."

Tần Mặc: "...Con không có." Nhưng ngữ khí của anh trầm thấp không chút sức lực nào.

Tiết Thanh nói: "Con thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, tâm tư của con với người ta thiếu điều viết lên mặt, còn lừa được mẹ sao? Con muốn ở bên người ta thì phải chứng minh mình không phụ thuộc vào ba mẹ cũng có thể sống tốt. Dù là cô gái mạnh mẽ thế nào cũng sẽ hi vọng có thể ỷ lại vào nửa kia của mình."

"Con vốn không có ý định dựa vào ba mẹ."

Nói xong câu này, Tần Mặc lại hơi chột dạ, quả thật trước giờ anh không cảm thấy mình là nhị thế tổ dựa dẫm ba mẹ, nhưng chuyện tới nước này, anh lại không thể không thừa nhận, hơn 20 năm thuận buồm xuôi gió của anh thật ra hơn phân nửa là do gia cảnh chống lưng.

Anh trầm mặc một lát, nói: "Con biết rồi."

*

"Cậu tới tìm lão Tần à?"

Diệp Mân đang trở lại trường bỗng nhiên Giang Lâm gọi điện tới.

"Ừ." Cô gật đầu đáp.

"Cậu ấy thế nào? Có nói khi nào trở lại không?"

Diệp Mân nhất thời ngơ ngẩn không biết trả lời cậu ấy thế nào.

Dù cô vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng Tần Mặc sẽ không bỏ đi như thế, nhưng quả thật cô không nắm chắc được quyết định của anh.

Con người đều có xu hướng né tránh cái xấu theo bản năng.

Nếu chuyện này đổi thành cô, chỉ sợ cô cũng sẽ lựa chọn né tránh những ngày náo loạn này mà ra nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới.

Vì một hạng mục không có tiền đồ mà ở lại, quả thật rất cần có dũng khí.

Giang Lâm thấy cô không trả lời, cẩn thận gọi một tiếng: "Diệp Mân?"

Diệp Mân hoàn hồn, ánh mắt nhìn quán mì sợi, lại nhìn thời gian trên điện thoại, lảng tránh nói: "Đến giờ cơm rồi cậu ra đi, tôi mời cậu ăn mì đậu."

Giang Lâm hậm hực "Ừ" một tiếng, không hỏi tiếp.

Tiệm mì nho nhỏ có một bức tường bằng thủy tinh, Diệp Mân và Giang Lâm ngồi trên ghế cao đối diện với đường lớn, trước mặt mỗi người có một bát mì đậu nóng hổi.

Trên bức tường thủy tinh có dán rất nhiều giấy ghi chú hình trái tim của khách hàng viết đủ loại nguyện vọng khác nhau.

Giang Lâm rầu rĩ, tựa hồ món mì đậu yêu thích cũng không vực dậy nổi tinh thần của cậu. Cậu cúi đầu khảy khảy đũa dường như đang đếm số sợi mì.

Diệp Mân thấy thế, đưa đĩa sứ nhỏ trước mặt cho cậu: "Thêm chút gia vị* đi!"

*nguyên văn là 'tiểu liêu' là các loại gia vị ăn kèm với mì, có hai đặc điểm: hương vị đầy đủ (chua, ngọt, cay, mặn) và hương vị nguyên chất. Khi ăn mì, các nguyên liệu nhỏ có thể đáp ứng khẩu vị và sở thích khác nhau của các thực khách khác nhau.

Giang Lâm nâng mí mắt, ánh mắt rơi vào đĩa sứ nhỏ, cậu run rẩy, bỗng nhiên đặt đũa xuống, khóc nức nở nói: "Nếu lão Tần không trở lại, hai chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Dứt lời nước mắt đã ào ào rơi xuống, bả vai run run, tiếp đó đầu tóc xoăn cũng bắt đầu run.

Tay cầm đũa của Diệp Mân hơi khựng lại, quay đầu nhìn cậu, trầm mặt một lúc, đưa tay vỗ vai cậu, trấn an nói: "Yên tâm đi, cậu ấy sẽ trở lại."

Giang Lâm mở to đôi mắt lèm nhèm, đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Thật sao?"

Diệp Mân gật đầu: "Cho nên bây giờ chúng ta hãy chịu đựng. Nếu cậu ấy giải quyết xong việc trở lại, phát hiện không có ai ở đây, vậy thì đúng là người đi trà lạnh, không phải sẽ cảm thấy rất khổ sở sao?!"

Giang Lâm dùng sức gật đầu, buồn rầu nức nở nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi làm gì cũng đều do ba mẹ quyết định. Bọn họ cảm thấy tôi thông minh liền cho tôi nhảy lớp, trở thành thiên tài trong mắt người khác, bạn cùng lớp ai cũng lớn hơn tôi, mặc dù có không ít người chiếu cố tôi nhưng chung quy vẫn coi tôi là trẻ con, rất ít khi làm bạn với tôi. Lúc học năm tư, lão Tần tới tìm tôi, hỏi tôi có đồng ý cùng cậu ấy nghiên cứu chip thông minh không, tôi nghĩ cuối cùng cũng có thể tự mình quyết định một chuyện mà không cần nghe theo sắp xếp của ba mẹ nên đã đồng ý không hề nghĩ ngợi. Đây là quyết định sáng suốt nhất của tôi." Cậu dừng một chút, "Lão Tần, A Phong còn có cậu, lớn như vậy rồi mà tôi mới chân chính kết bạn lần đầu."

Diệp Mân rút một tờ giấy đưa cho cậu, cười nói: "Ừ, cậu là một người bạn rất tốt."

Giang Lâm hít mũi, nói: "Bình thường tôi có nhận việc bên ngoài, tiết kiệm được ít tiền, nếu chi phí nghiên cứu không đủ, tôi có thể trích tiền ra."

Diệp Mân bật cười: "Cậu còn có sức nhận việc bên ngoài nữa hả?"

Giang Lâm ồm ồm nói: "Ba mẹ tôi nói sợ tôi học thói xấu, bình thường tiền học bổng và tiền thưởng đều bị bọn họ giữ, mỗi tháng chỉ cho tôi hai ngàn tiền sinh hoạt, muốn mua thứ gì đắt tiền còn phải xin. Vì thế tôi mới nhận việc bên ngoài lặng lẽ tích lũy tiền riêng."

Dáng vẻ của cậu vẫn trông như thiếu niên, giờ phút này hai mắt đỏ lên, nước mắt còn đọng trên mi, lúc nói chuyện có hơi buồn rầu vuốt miệng càng lộ ra nét ngây thơ.

Diệp Mân vốn định cười nhưng trong lòng có chút chua xót, mỗi người đều có nỗi buồn của riêng mình.

Cô thở dài, nói: "Không có việc gì đâu, bây giờ nghiên cứu hẳn là không tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng còn chút tiền."

Giang Lâm gật đầu, cầm khăn giấy lau mắt.

Diệp Mân cười nói: "Mau ăn mì đi!"

"Ừ."

Cùng lúc đó Tần Mặc ngồi trên taxi đi ngang qua, chứng kiến cảnh vừa rồi qua lớp cửa kính.

Anh nhìn phía xa có hai người, một người đang khóc một người đang an ủi, anh nghĩ chắc hẳn là vì chuyện của mình.

Trong lòng không khỏi buồn vô cớ thở dài.

Tài xế bị yêu cầu dừng xe thấy anh cả buổi không có động tĩnh gì, hỏi: "Soái ca, có đi tiếp không?"

Tần Mặc hoàn hồn thu ánh mắt, nói: "Đi thôi."

*

Trở lại ký túc xá, Tiêu Vũ đang ngồi trước máy tính than thở.

"Sao vậy?" Diệp Mân hỏi.

Tiêu Vũ nói: "Hôm nay có hai công ty đến trường học tuyển người, tớ cầm CV ngồi hàn huyên với nhân viên công ty một hồi, nghe khẩu khí người ta hình như là muốn tuyển nam sinh."

Diệp Mân gật đầu: "Tiếc thật, điều kiện tốt như vậy."

Tiêu Vũ nói: "Cậu không biết đâu, bây giờ mới khai giảng được một tháng đã có rất nhiều người ở trường mình nhận được offer, nam sinh đều có tiền lương cao, xem ra tớ chỉ có thể đi làm tiến sĩ như Diệt Tuyệt sư thái thôi. Đúng rồi..." Cô ấy tựa như nhớ đến điều gì, nói: "Tớ nghe nói Lâm Khải Phong ký hợp đồng với KG, lương một năm hai mươi vạn."

Diệp Mân sững sờ: "Thật sao?"

Tiêu Vũ quay đầu nhìn cô, nói: "Diệp Mân, rốt cuộc cậu đang tính toán gì vậy? Hai ba tháng này chính là thời điểm vàng tuyển dụng, công ty càng tốt thì tuyển dụng càng sớm. Rốt cuộc là cậu muốn tìm việc làm hay học lên tiến sĩ?"

Diệp Mân trầm mặc một lát, lãnh đạm nói: "Đều không phải, tớ chuẩn bị làm tiếp dự án trong tay."

Tiêu Vũ nhíu mày, thái độ kinh ngạc nói: "Không phải chứ, dự án của các cậu bị trường bác bỏ không xin ngân sách quốc gia được, nhà Tần Mặc lại phá sản, không có tài chính và tài nguyên mà cậu ấy chống lưng, các cậu còn muốn bước vào giai đoạn khởi nghiệp này sao?"

Diệp Mân nói: "Tớ không nghĩ nhiều như vậy, trước tiên cứ nghiên cứu được con chip, những
chuyện khác thì từ từ tính."

"Vấn đề là Tần Mặc không ở lại, Lâm Khải Phong cũng đi, cậu và cái cậu bạn tiến sĩ khoa máy tính nhìn như học sinh cấp ba kia phải làm sao? Tớ vẫn cảm thấy cậu là người biết mình đang làm gì nhưng chuyện này thật sự tớ không ủng hộ lắm."

Diệp Mân không giải thích, chỉ cười nói: "Tiêu Vũ, cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ có chừng mực."

Tiêu Vũ lắc đầu thở dài, hiển nhiên là khinh thường: "Chỉ hi vọng là thế."

Diệp Mân cười thầm, thì ra mọi người đều cho rằng tiền đề cho dự án của bọn họ là bối cảnh của Tần Mặc, một khi tiền đề này không còn thì mọi khả năng đều biến mất.

Năng lực và cố gắng của bọn họ dường như hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Lúc trước gia nhập dự án của Tần Mặc là vì cô coi trọng tiềm năng của con chip thông minh, nhưng cũng không thể phủ nhận, bối cảnh của Tần Mặc đúng là có ảnh hưởng đến quyết định của cô.

Có điều một năm qua, sau khi cô đã dồn toàn bộ tâm huyết và tinh lực vào nó, với cô bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện nghiêm túc thực hiện nó.

Về phần tương lai sẽ ra sao, cô hoàn toàn không quan tâm.

*

Không biết có phải vì mấy lời vực dậy tinh thần ở tiệm mì hôm qua không mà cô ngủ ngon giấc, sáng hôm sau đến phòng thí nghiệm, vừa tới dưới lầu đã gặp được Giang Lâm, gia hỏa này tinh thần sáng lạng, hoàn toàn không còn dáng vẻ ủ rũ mấy ngày qua.

"Chào buổi sáng!" Diệp Mân tiến lên cười với cậu.

Giang Lâm cười tủm tỉm đáp lại: "Chào buổi sáng Tiểu Diệp Tử!"

Diệp Mân cười: "Tâm trạng không tệ nha!"

Giang Lâm nói: "Hôm qua cậu nói đúng, chúng ta phải duy trì ở đây, nếu không lão Tần trở về không thấy người sẽ rất khó chịu."

Diệp Mân bật cười lắc đầu, chẳng hiểu sao tâm tình có chút buồn bực lúc đầu bỗng tốt hơn rất nhiều.

Hai người cười nói ra khỏi thang máy, còn chưa đến phòng 603, Giang Lâm bỗng than nhẹ một tiếng: "Mẹ nó! Sao cửa lại mở vậy? Không phải là trường muốn tịch thu phòng thí nghiệm liền chứ? Có công bằng không vậy?"

Diệp Mân nhìn cánh cửa khép hờ kia cũng thấy hoảng.

Hai người bước nhanh về phía trước, Giang Lâm nổi giận đùng đùng đẩy mạnh cửa ra, đang định tranh luận với người bên trong, nhưng miệng mở ra bỗng khựng lại, dáng vẻ trở nên kinh ngạc.

Diệp Mân đứng cạnh cậu cũng mở to mắt, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích như bị điểm huyệt.

Cô sợ mình nhìn lầm.

Người đàn ông đưa lưng về phía cửa nghe được động tĩnh chậm rãi xoay ghế, ngẩng đầu, cong môi cười với hai người: "Sao vậy? Mới hơn một tháng đã không nhận ra tôi rồi hả?"

Ừ, vẫn là dáng vẻ kia của Tần thiếu gia.

Giang Lâm hét to một tiếng, chạy lên nhào vào người anh, một tay ôm chặt lấy anh, gào khóc nói: "Lão Tần, mẹ nó rốt cuộc cậu cũng trở về rồi! Tôi nhớ cậu muốn chết!"

Tần Mặc ghét bỏ đẩy cậu, chậc lưỡi nói: "Cậu có thấy buồn nôn không vậy?"

Giang Lâm mặt dày ôm anh, thế nào cũng không buông tay, vừa khóc vừa cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu bỏ bọn tôi mà xuất ngoại thật chứ!"

Cuối cùng Tần Mặc vẫn kéo cậu ấy ra, ánh mắt rơi trên người cô gái còn đang đứng cạnh cửa, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ tôi lại là một kẻ đào binh sao?"

Ánh mắt hai người chạm nhau mang theo ý cười ngầm hiểu.

Một lát sau, Diệp Mân cúi đầu cười khẽ đi vào phòng thí nghiệm.

Giang Lâm ngồi vào chỗ của mình, móc trong túi ra tấm thẻ ngân hàng nói: "Lão Tần, cậu không có tiền cũng không sao, tôi có tiền riêng. Kinh phí để hoàn thành dự án của chúng ta hẳn là đủ rồi, đầu tư thì từ từ tìm."

Tần Mặc cười nhét tấm thẻ của cậu ấy trở lại, nói: "Yên tâm đi, vẫn còn đủ tiền để nghiên cứu dự án. Cậu lén ba mẹ tích tiền không dễ dàng gì, tôi không nghèo đến mức phải móc tiền riêng của cậu. Chỉ là chuyện đầu tư thì hơi phiền phức, nếu các cậu muốn làm tiếp, có khả năng sẽ gặp khó khăn, các cậu phải chuẩn bị tâm lí thật tốt."

Giang Lâm gật đầu: "Còn hai năm nữa tôi mới tốt nghiệp, tốt nghiệp còn có thể ở lại trường, tôi không sợ."

Tiến sĩ thiên tài hai mươi tuổi đương nhiên là không sợ, lời này của Tần Mặc thật ra là nói cho Diệp Mân nghe.

Có điều cô gái bên cạnh không có phản ứng gì.

Anh quay đầu, bình tĩnh nhìn cô.

Qua cả buổi, Diệp Mân rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt trần trụi của anh, liếc mắt nói: "Sao vậy?"

Tần Mặc nói: "Em không có gì muốn nói sao?"

Diệp Mân nói: "Tôi là con gái không cần nuôi sống gia đình, cũng không sợ khó khăn."

Tần Mặc bật cười: "Không phải chứ, sao phản ứng của em bình thản thế?"

Diệp Mân: "Thế tôi nên có phản ứng gì?"

Tần Mặc: "Em nhìn Giang Lâm người ta đi, nhìn thấy tôi thì kích động biết bao."

Diệp Mân nhìn anh, lãnh đạm nói: "Trước giờ tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ rời đi, bất quá chỉ là trở lại làm những việc nên làm, có gì mà kích động."

Tần Mặc nhất thời nghẹn họng, sau đó lại cười khẽ.

Nếu nói khi trở lại phòng thí nghiệm đã lâu không tới, gặp hai kẻ ngốc này mà anh không có áp lực gì là nói dối. Biểu hiện thoải mái vừa rồi thật ra một nửa là cố tình.

Nhưng bây giờ nghe được câu nói thản nhiên này của cô, đáy lòng anh thấy nhẹ nhõm vui vẻ.

Loại tin tưởng vô điều kiện này càng làm con người ta thấy chọn lựa của mình không sai.

Diệp Mân nhìn anh tự cười một mình, rốt cuộc cũng không nhịn được cong môi cười, chỉ là hốc mắt có chút nóng lên, cô đành nhanh chóng quay đầu không để anh phát hiện.

Tần Mặc cười đủ rồi thì nhìn cô gằn từng chữ: "Ừ, tôi chắc chắn sẽ không phải một kẻ đào binh."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mười giờ đăng hai chương.

P.s: Có người bảo nam chính không có phản ứng gì với chuyện ba mẹ phá sản! Chuyện này căn bản cũng không phải là chuyện lớn đúng không? – lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tập đoàn phá sản nhưng vẫn còn họ hàng và biệt thự đầy tiền ở Mỹ, ba mẹ có phá sản thì đời sống của người ta vẫn sung túc hơn khối người. Nếu nhà cẩu tử không phá sản thì ngay từ đầu cậu ấy đã không phải là phú nhị đại thuận buồm xuôi gió, các bạn đọc truyện của tôi hẳn là đều biết.

Tự mình tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi trở thành phú nhất đại không tốt hơn sao? Sao lại phải làm một tên phú nhị đại ngang ngược ỷ thế hiếp người dựa vào gia đình để lập nghiệp? Nếu để nữ chính cảm hóa hắn không bằng đổi chỗ cho hắn tự lĩnh hội.

Hơn nữa nữ chính cũng không phải quen bạn trai mà còn phải có nghĩa vụ cảm hóa hắn. Không chịu được thì bỏ đi đi, còn chúng tôi tiếp tục chơi cùng nhau, không mang theo hắn.

*

Dì Annie:

Mình quyết định thay đổi cách xưng hô của nam chính với nữ chính vì mình thấy từ chương này, Tần Mặc đã xác định rõ tình cảm của mình với Diệp Mân. Trước kia cậu ấy chỉ đơn giản là thích vì thấy hứng thú thôi. Còn Diệp Mân mặc dù thích cậu nhưng thái độ vẫn hờ hững như trước nên mình không thay đổi cách xưng hô.

Có thể nói tình cảm của hai người này thuận theo tự nhiên, từng bước từng bước mới đến với nhau nên cách xưng hô mình cũng sẽ thay đổi tùy theo cảm nghĩ cá nhân về các giai đoạn tình cảm của anh chị.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện