Editor: Dì AnnieGiang Lâm cẩn thận cất thẻ ngân hàng vào túi, dường như nhớ đến điều gì, lấy điện thoại ra nói: "Đúng rồi, để tôi gọi điện thoại cho A Phong trở về."
Nụ cười trên mặt Tần Mặc hơi ngưng trệ, hờ hững nói: "Không cần đâu, chúng ta còn không biết khi nào có thể kêu gọi được đầu tư, điều kiện nhà cậu ấy bình thường, không chịu nổi đâu."
"Ừ." Giang Lâm gật đầu, hậm hực buông tay xuống.
Diệp Mân yên lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, dù mặc anh bình thản nhưng hẳn là đối với việc Lâm Khải Phong ra đi vẫn thấy rất khó chịu.
Cô suy nghĩ, thấp giọng nói: "Lâm Khải Phong nghe cậu muốn xuất ngoại nên mới rời đi."
Quả thật câu giải thích này không quan trọng, hai người họ đã làm bạn hơn mười năm, không cần một người ngoài như cô xen vào.
Tần Mặc nhìn vào mắt cô, gật đầu: "Ừ, cậu ấy làm không sai." Sau đó anh hít sâu một hơi, "Được rồi, chúng ta bắt đầu làm viêc đi, hai tháng nay năng lực chuyên môn của tôi có hơi giảm, phải nhanh chóng đuổi kịp tiến độ mới được."
Ba người làm việc nghiêm túc ở phòng thí nghiệm cả buổi sáng, dường như trở lại lúc ban đầu chưa có gì xảy ra, mọi thứ vẫn tràn ngập hi vọng như cũ. Mặc kệ thế nào, chỉ cần người vẫn còn thì tương lai vẫn có hi vọng.
Buổi chiều, Giang Lâm bị giáo sư gọi đi, phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người. Dù buổi trưa có nghỉ ngơi được một chút nhưng áp lực vô hình đè nặng trong lòng mấy ngày qua khiến Diệp Mân rã rời chưa từng có.
Bây giờ Tần Mặc đã trở lại, tảng đá lớn trong đầu cuối cùng cũng rơi xuống, cả người trầm tĩnh lại, cô ngồi gõ code được một lúc, hai mí mắt vô thức nhíu vào nhau, sau đó liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Tần Mặc đang ở trong phòng thí nghiệm sạch làm kiểm tra, vừa quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ ngủ gục trên bàn. Anh hơi sững sờ, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên vì trước giờ Tiểu Diệp học bá sẽ không ngủ lúc đang làm việc.
Anh cười khẽ, cởi quần áo lao động ra ngoài.
Lúc này đã là cuối tháng chín, hai ngày trước có một trận mưa, nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ xuống, dù trời không quá lạnh nhưng nằm sấp ngủ kiểu này chắc hẳn sẽ không thoải mái.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô, đôi mắt của cô gái nhắm lại, bờ môi khép hờ không có phản ứng.
Anh nghĩ ngợi, khom người ôm cô lên đặt trên ghế sô pha nhỏ, lại cầm chăn mỏng đắp lên cho cô.
Ghế sô pha tuy nhỏ nhưng đã đủ với thân hình gầy gò của cô gái nhỏ xinh xắn.
Chắc là tư thế dễ chịu hơn một chút nên lông mày cô đang nhíu lại thoáng giãn ra, hiển nhiên là càng ngủ sâu hơn.
Tần Mặc ngồi xổm trước sô pha, lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn của cô.
Lúc cô ngủ trông ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều, tựa như một cô gái nhỏ cần người khác chăm sóc che chở.
Không ai nghĩ ra một cô gái trẻ như thế này lại có một sức manh kiên định dường như không có gì không làm được.
Quả thật anh không dám tưởng tượng nếu như cô rời đi như Lâm Khải Phong thì anh có ở lại không? Cho là gắng gượng ở lại đi, nhưng sức mạnh để đối mặt với tương lai thì sao?
Cảm ơn trời đất, may mà cô không từ bỏ sự nghiệp chung của họ, cũng không từ bỏ anh.
Diệp Mân ngủ say hoàn toàn không hay biết ánh mắt chăm chú của anh, cũng không biết mơ thấy gì mà môi cô mấp máy, thoáng trở mình, tóc mái trên trán rũ xuống che khuất gương mặt.
Tần Mặc vô thức đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cho cô.
Lòng bàn tay chợt cảm nhận được sự ấm áp, trong lòng anh rung động, đôi tay dừng trên gò má cô chỉ thoáng ngừng rồi thu lại.
Diệp Mân ngủ một giấc dài đến tận năm giờ mới tỉnh dậy.
Bởi vì ngủ quá lâu, cả người cô mềm nhũn không muốn nhúc nhích, cô lơ đãng quay đầu nhìn Tần Mặc đang ngồi đưa lưng về phía cô, hai chân đặt trên bàn, uể oải dựa trên ghế nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.
Khoảng cách rất gần, cô không đeo kính cũng loáng thoáng thấy anh đang nhìn diễn đàn của trường.
Diệp Mân yên lặng ngồi dậy, lấy tấm chăn trên người xuống.
Tần Mặc nghe được động tĩnh quay đầu lại, cười nói: "Rốt cuộc cũng tỉnh rồi à?"
Diệp Mân vuốt trán, nói: "Tôi ngủ lâu như vậy sao cậu không đánh thức tôi?"
"Tôi nhìn em ngủ ngon, không nỡ gọi em dậy."
Diệp Mân cười khẽ, nói: "Mấy tin tức trên mạng náo loạn, cậu đừng để trong lòng."
Khóe miệng Tần Mặc lơ đãng trầm xuống, mỉa mai nói: "Tôi cứ tưởng tôi là nhân vật phong vân của trường, hóa ra có nhiều người ghét tôi như vậy. Có nhiều người còn hận không thể đày tôi xuống mười tám tầng địa ngục, ai không biết còn tưởng tôi giết cả nhà bọn họ."
Diệp Mân nói: "Mạng xã hội chính là như vậy, nhiều người có cuộc sống không như ý nên rất muốn nhìn người ưu tú hơn vật lộn trong vũng bùn giống họ. Tốt nhất là có thể giẫm lên như thể cuối cùng họ cũng hơn người thêm một bậc."
Tần Mặc cười: "Xem ra em rất hiểu tâm lý của những người này."
Diệp Mân nói: "Cho nên cậu không cần để ý mấy lời đồn đại nhảm nhí đó."
Tần Mặc buồn cười lắc đầu, xác thực
không để ý chút nào. Anh ném điện thoại sang một bên, cầm hộp giấy trên bàn, nói: "Tôi gọi pizza, em không cần tới căn tin ăn đâu."
Diệp Mân ngạc nhiên nhìn tên thương hiệu trên hộp giấy: "Cái này đắt lắm đúng không?"
Tần Mặc bật cười: "Sao? Em thấy nhà tôi phá sản không ăn nổi pizza nữa hả?"
Diệp Mân nói: "Không phải, chỉ là tôi thấy không có việc gì mà ăn pizza, không bằng ăn bánh mì kẹp của Trung Quốc còn hơn, tiện lợi mà ngon nữa."
Tần Mặc bị cô chọc cười, nói: "Yên tâm đi, mời em ăn một cái pizza cũng không khiến tình trạng tài chính của tôi đóng băng đâu."
Diệp Mân đeo bao tay dùng một lần, cầm miếng pizza còn nóng lên cắn một miếng, thử dò xét nói: "Kinh tế của cậu có khó khăn gì không?"
Tần Mặc nâng mí mắt nhìn cô, cong môi nói: "Sao? Em muốn giúp đỡ tôi hả?"
Diệp Mân nghĩ đến gia tộc của mẹ anh mà Lâm Khải Phong từng nói, nghiêm mặt đáp: "Coi như tôi chưa hỏi vậy."
Tần Mặc cười nhẹ nói: "Yên tâm đi, phá sản không phải là trở thành kẻ nghèo khó, huống chi nhà tôi còn rất nhiều họ hàng có điều kiện, quan hệ cũng thân thiết, họ sẽ không trơ mắt nhìn tôi đến pizza còn không ăn nổi." Anh dừng một chút, "Có điều mấy nhà đầu tư lúc trước tôi nói chắc sẽ không cân nhắc đến dự án này của chúng ta."
"Có rất nhiều công ty đầu tư trong ngành, tôi tin rằng sẽ luôn có Bá Nhạc*.
*Ngày nay, người ta thường ví Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã là mượn truyền thuyết về nhân vật này để nói về những người giỏi trong thiên hạ không ít, song tìm được những "Bá Nhạc" biết chiêu hiền đãi sĩ thì cũng cần những người tài."Em cứ thế mà khẳng định chúng ta là Thiên Lý mã à?"
"Đó là đương nhiên."
Tần Mặc nhìn gương mặt cô gái nhỏ kiêu ngạo, nhịn không được bật cười.
"Cậu cười cái gì?" Diệp Mân nghi ngờ nhìn anh.
Tần Mặc tựa lưng vào ghế ngồi, than thở nói: "Nghĩ tới chuyện bây giờ tôi là một kẻ nghèo túng người người kêu đánh, trong lòng tôi liền thấy rầu, buổi sáng đến phòng thí nghiệm luôn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc nào cũng có thể có người xông lên ném trứng vào người tôi."
Diệp Mân hơi bất ngờ, ngữ khí ôn hòa chân thành khó thấy: "Cậu không cần phải để ý đến ánh mắt của người ngoài, dù cậu không phải là phú nhị đại thì cũng ưu tú hơn khối người. Đợi một ngày chúng ta thành công rồi sẽ khiến những người kia tự vả mặt."
Cô không giỏi an ủi người khác nên khi nói mấy lời này có chút xấu hổ.
Con ngươi màu hổ phách của Tần Mặc trầm tĩnh quan sát cô, mãi đến khi anh cười xấu xa lộ ra một tia giảo hoạt, Diệp Mân mới biết mình bị đùa giỡn.
Gương mặt cô nghiêm nghị, thẹn quá hóa giận đạp chân ghế anh một phát: "Cậu cút đi! Phiền chết được!"
Tần Mặc chẳng thèm né, để yên cho cô đạp, cười đến run rẩy.
"Cậu còn cười được hả? Tôi thấy cậu đúng là không tim không phổi."
Cợt nhã vẫn hoàn cợt nhã, nhưng Diệp Mân cũng vì thế mà yên tâm, người này có phải không tim không phổi hay không thì không biết, nhưng hiển nhiên là không bị khó khăn trước mắt đánh bại.
Vẫn là sự hăng hái kia, dường như không có việc gì có thể làm khó Tần Mặc.
Tần Mặc thở dài, cười nói: "Tôi cứ nghĩ mình thảm hại một chút thì em có thể cho tôi mượn vai để tựa vào, không ngờ bị em nhìn thấu mất rồi. Có điều năng lực an ủi của em tệ thật đấy!"
Diệp Mân nói: "Đó là vì tôi tương đối hiểu cậu."
Tần Mặc cười vui vẻ, cuối cùng hơi nghiêm mặt, đẩy ghế đến trước mặt cô, bình tĩnh nhìn vào mắt cô gằn từng tiếng: "Tiểu Diệp học bá, em yên tâm đi, tôi sẽ không ngã xuống, nhất định sẽ cùng mọi người kề vai chiến đấu đến cùng, khiến cho mọi người thấy, Tần Mặc tôi không cần bối cảnh không cần quan hệ, chỉ cần có em... có những người bạn như thế này thì cũng có thể leo lên đỉnh cao."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này không phải ngược văn cho nên mỗ muốn tiếp tục rải đường –