Du Lạc chẳng thể tin vào mắt mình. Cô ta lắp bắp nói không nên lời: "Chuyện này...sao có thể..."
Người nhân viên sau khi thanh toán liền đưa lại chiếc túi đựng váy lẫn tấm thẻ cho Hắc Ly. Cô mỉm cười ôn hòa nhận lấy, xoay chân bước ra khỏi cửa hàng.
Lúc đi ngang qua Du Lạc, Hắc Ly hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô ta: "Du tiểu thư, có một số thứ, cho dù cô tranh đến sứt đầu vẫn sẽ không thể lấy được. Cũng giống như người đàn ông kia. Cô hoàn toàn tự tin rằng trong lòng anh ta, cô đang đứng nhất. Nhưng tôi khác cô. Tôi đối với anh ta, không phải nhất hay nhị, mà là độc tôn."
"Thứ hạng luôn luôn thay đổi. Còn độc tôn, thì là mãi mãi."
Nói rồi, mặc kệ Du Lạc như thế nào, Hắc Ly chậm rãi bước ra khỏi cửa hàng. Trên môi cô vẫn lưu giữ nụ cười kiêu kỳ.
Thực ra, cô sớm nhìn được Du Lạc đối với Trình Đế Uy đã không đơn thuần chỉ là muốn sở hữu. Cô ta có vẻ đã bị người đàn ông kia làm cho mê mẩn.
Một nữ nhân khi yêu một nam nhân, nếu không thể khiến anh ta yêu lại, nghiễm nhiên sẽ sinh ra cảm giác lo sợ anh ta bị người khác cướp mất.
Mà Du Lạc chính là đang lo sợ Hắc Ly sẽ cướp đi Trình Đế Uy của cô ta. Huống hồ, xung quanh Trình Đế Uy còn có nhiều người phụ nữ khác.
Aizzz, tình yêu ngu ngốc! Vậy mà khiến Du nhị tiểu thư cao cao tại thượng trở thành địch thủ của cô rồi.
Đáng tiếc, Hắc Ly căn bản chẳng có một chút tình cảm nào với Trình Đế Uy hết. Và hắn cũng vậy thôi.
Bọn họ hứng thú thì chơi, không thì bỏ. So với mấy trò yêu đương vô vị, thì trò hẹn hò nháo phụ huynh của hai người có vẻ vui hơn nhiều
Khi Trình Đế Uy vừa bước vào phòng, hắn suýt chút nữa thì giẫm trúng túi lớn túi nhỏ Hắc Ly để đầy trên thảm. Đây chính là thành quả càn quét trung tâm thương mại suốt hơn một tiếng đồng hồ của cô.
Trình Đế Uy âm thầm cảm thán. Cô bạn gái kém 5 tuổi này của hắn đúng là một con nghiện mua sắm.
"Sao em mua nhiều đồ vậy?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Hắc Ly, nhỏ giọng hỏi.
"Sao thế?" Hắc Ly cầm cốc trà sữa trên bàn hút một miếng, rồi lại quay ra xem tiếp mấy món đồ vừa mua: "Thẻ của anh số dư về âm rồi à?"
Khoé miệng Trình Đế Uy hơi giật giật. Chút tiền cỏn con này hắn mà thiếu ư? Chẳng qua...
"Anh sợ em mệt thôi. Lần sau để anh điều mấy vệ sĩ tới xách đồ cho em."
"Không cần." Hắc Ly lắc đầu. Đi mua sắm mà dẫn theo một đám người mặc đồ đen thui,