"Rầm!!!"
Nữ nhân đứng sau bàn làm việc đập mạnh tay xuống mặt bàn. Bao nhiêu giấy tờ vì lực đạo quá mạnh mà bay lả tả, cho thấy người kia đang cực kì tức giận.
Đáng thương tội nghiệp cho cô trợ lý trẻ. Rõ ràng chỉ là kẻ báo cáo, lại bị ép phải hứng chịu đại nộ của sếp mình. Thật sự khóc không ra nước mắt mà.
Hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại, người phụ nữ mời chậm rãi ngồi xuống ghế. Mắt hạnh lạnh nhạt nhìn qua cô trợ lí: "Stacy, những gì em nói đều là thật sao?"
"Vâng, thưa tổng giám đốc." Stacy quệt mồ hôi: "Tin tức truyền đến khẳng định An Nhiên tiểu thư bị người ta đầu độc bằng thạch tín."
"Còn về phần là ai..." Cô ấy hơi ngập ngừng: "...cái này thì chưa rõ."
Người phụ nữ nghe thế, bất giác cười khẩy: "Hừ, có gì mà chưa rõ? Nhiên bảo của chị xưa nay ít đắc tội với người khác, là ai ra tay không phải đã quá rõ ràng rồi ư?"
Stacy như ngờ ngợ ra điều gì: "Tổng giám đốc, chẳng lẽ ý chị là..."
Nhưng người phụ nữ không đáp. hai tay thanh mảnh đan vào nhau. Giọng nói sắc bén lần nữa vang lên: "Lão hổ không phát uy, lại có kẻ tưởng là hổ giấy. Stacy, giúp chị thu xếp công việc. Chị muốn về nước một chuyến."
"Vâng ạ." Stacy nào dám chậm trễ, lại khiến boss mình tức giận thì xong. Cô ấy vội vã đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa.
Chỉ còn một mình Lâm Nhã An trong phòng. Bà đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất. Cửa được làm bằng kính thủy tinh, hướng mắt ra xa là cả thành phố New York phồn hoa.
Kính Trung à Kính Trung, cũng đã gần một năm không gặp. Lần này về, em thật hiếu kì muốn thấy được người phụ nữ đã khiến anh lừa dối em suốt hơn 17 năm qua.
...
Hắc Ly sau khi cấp cứu xong xuôi liền được chuyển về phòng bệnh nhân. Cô vốn tỉnh từ lâu. Bởi vì thói quen muốn được yên tĩnh nên đã bảo mọi người về hết, không cần ở lại chăm sóc.
Dù sao cũng chẳng phải lần đầu đi bệnh viện. Hồi nhỏ sức khỏe không tốt, ở viện còn nhiều hơn ở nhà.
Hiện tại đã quá mười một giờ đêm, tuy nhiên Hắc Ly vẫn không buồn ngủ. Tay trái bị cắm kim truyền dịch rất khó cử động, cho nên cô chỉ có thể dùng tay phải nghịch điện thoại.
Bỗng có tiếng mở cửa phòng từ bên ngoài. Hắc Ly nghe thấy nhưng cũng không ngẩng đầu xem. Dù sao đều đã muộn như vậy, khả năng là mợ Y Ninh đến kiểm tra cho cô thôi.
Thế mà, hồi lâu Hắc Ly vẫn chẳng nghe thấy tiếng Tô Y Ninh, ngược lại một giọng đàn ông quen thuộc vang lên.
"Đã mệt rồi thì đừng có xem điện thoại nữa. Mau bỏ ra đi."
Cả người Hắc Ly trong thoáng chốc trở nên cứng nhắc. Giọng nói này...
Cô ngẩng phắt đầu dậy xem, đập vào mắt chính là khuôn mặt tràn đầy tiếu ý gần một tháng không gặp của Trình Đế Uy.
"Anh đến đây làm gì?" Được rồi, có lẽ