"Anh bớt nói em một câu thì chết à?" Hắc Ly trừng mắt lườm Trình Đế Uy. Rồi cô chợt nhận ra một điều.
Không hiểu vì sao nữa, nhưng mỗi lúc đối mặt với Trình Đế Uy, cô đều chẳng thèm để ý hình tượng của bản thân. Thoải mái cùng hắn cãi cọ, đấu khẩu.
Trong khi ở cùng Hoắc Dật Minh, cô luôn duy trì hình tượng ôn nhu, dịu dàng, hoàn hảo nhất. Là do đâu?
"Nghĩ cái gì thế?" Trình Đế Uy thấy Hắc Ly trầm tư, liền giờ tay búng nhẹ lên trán cô.
"Đau!" Hắc Ly đưa tay xoa xoa trán, ra vẻ giận dỗi: "Suốt ngày gọi em là bảo bối, cục cưng mà anh cứ thô bạo với em là thế nào?"
Trình Đế Uy bật cười, khẽ trêu đùa: "Em chưa nghe câu, mắng là yêu, đánh là thương sao!"
Rồi, hắn cúi đầu, cọ cọ vào hõm vai cô: "Thế nào? Có cần ông xã đây giúp bé cưng điều tra xem là ai đã hạ thủ với em không?"
"Chẳng cần đâu." Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Hắc Ly hoàn toàn mất đi tiếu ý: "Em cũng đoán ra là ai rồi. Chỉ không nghĩ rằng bà ta sẽ hấp tấp vội vàng đến vậy."
"Có tính vạch mặt bà ta luôn không?" Trình Đế Uy dò hỏi cô.
"Không." Hắc Ly chậm rãi lắc đầu: "Lúc đầu vốn dĩ định đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng giờ em đột nhiên cảm thấy bản thân chơi chưa đủ. Giữ bà ta lại chơi thêm một thời gian mới vui chứ!"
Trình Đế Uy quả thật sợ cô luôn. Hắn nghịch nghịch lọn tóc rơi trước ngực của cô gái nhỏ: "Đúng là quỷ nha đầu không biết chữ chết là gì. Mém nữa thì toi mạng mà vẫn còn muốn chơi đùa thêm sao!"
"Giống như anh nói thôi." Hắc Ly nhún vai: "Dương thọ chưa hết, Diêm Vương nào dám nhận em."
"Vậy sao!" Trình Đế Uy đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Đôi mắt hắn hơi trầm xuống: "Ly à, một tháng rồi."
"Một tháng?" Hắc Ly không hiểu. Một tháng là sao?
"Em đang giả ngốc với anh ư?" Hơi thở nóng rực của Trình Đế Uy phả nhẹ vào gáy cô: "Anh đói!"
Cái cảm giác này...
Có vẻ Hắc Ly đã hiểu hắn muốn gì rồi. Cô không nhịn được run rẩy khi bàn tay to lớn của hắn mon men phủ lên bên ngực trái.
Trình Đế Uy nghiêng đầu cắn nhẹ vào thùy tai Hắc Ly, khẽ hỏi: "Được không em?"
"Em...em đang mệt..." Cô lúng túng giữ chặt tay hắn, khi bàn tay không đúng đắn kia ý đồ len lỏi vào bên trong lớp áo lót.
Đùa sao? Hiện tại cô còn chẳng có một chút sức lực nào để đi lại, làm vận động với hắn để tử vong luôn à!
Dường như đoán được tâm tư của Hắc Ly, Trình Đế Uy bất ngờ thu tay về. Hắn đứng dậy, đỡ cô nằm xuống giường, đưa tay vuốt mái tóc mềm.
"Mệt thì ngủ đi."
"Anh không ôm em ngủ ư?" Hắc Ly kê đầu lên gối,