Khi đôi vợ chồng trẻ rời khỏi biệt phủ nhà họ Vu, kim đồng hồ vừa vặn chỉ đến mười giờ. Hiện tại đã là tối muộn gần đêm, trên đường lớn cũng chẳng còn nhiều xe cộ qua lại.
Con Lamborghini Veneno của Phong Dực phóng với một tốc độ khá nhanh. Anh không bật điều hòa, mà kéo kính xe xuống. Gió thu từ bên ngoài thổi vào, không quá mạnh nhưng thỉnh thoảng lại thổi cho mái tóc của Vu An Kỳ bay bay.
Từ lúc lên xe đến bây giờ, cả hai đều trong trạng thái giữ im lặng tuyệt đối, hoàn toàn không nói với nhau câu gì. Một người chuyên tâm lái xe, người còn lại thì cứ hướng mắt ra ngoài kia, chẳng hề để ý tới chồng mình.
"Dực, em biết anh có điều muốn hỏi em."
Nhưng cuối cùng, vẫn là Vu An Kỳ chủ động lên tiếng đập tan sự im lặng giữa hai người. Tay cô chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua trước mặt, mở miệng hỏi.
Phong Dực chưa vội đáp, đánh tay lái cho xe rẽ phải. Lúc này, anh mới nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Em đã biết về sự tồn tại của Kiều Kiều từ lâu rồi đúng không?"
"Vâng." Vu An Kỳ chẳng buồn giấu giếm: "Từ khi ba mẹ trở về Hong Kong, em đã biết rồi."
"Vậy tại sao em không nói cho anh?" Phong Dực thoáng chau mày, trầm giọng chất vấn. Có lẽ anh đang cảm thấy không vui bởi vì cô vợ nhỏ lại giấu mình một chuyện quan trọng như vậy.
"Anh nói xem là vì sao." Vu An Kỳ quay sang hỏi ngược lại chồng: "Một bên là anh em tốt của anh, bên kia là chị gái ruột của em. Anh bảo em phải làm thế nào mới tốt đây?"
Vẻ mặt cô lúc này cũng vô cùng chán nản. Ba của Kiều Kiều là ai, trong đầu bọn họ đều đã có đáp án rõ ràng. Nhưng nếu vì người này mà làm mất lòng người kia thì thật sự chẳng hay ho chút nào.
Một bên chị gái ruột, một bên anh em tốt. Hai vợ chồng Phong Dực và Vu An Kỳ kẹp ở giữa hoàn toàn bị đẩy vào thế khó xử.
Trong xe lại trở nên im lặng. Một hồi lâu sau...
"Có lẽ...chuyện của Kiều Kiều không cần thiết phải nói cho Trình ca."
Lần này đổi thành Phong Dực lên tiếng trước. Câu nói đột ngột với nội dung ngoài dự đoán của anh khiến cho chính Vu An Kỳ cũng phải thảng thốt. Cô lập tức quay đầu sang phía chồng mình, vẻ mặt kinh ngạc: "Anh có biết anh đang nói cái gì không vậy?"
"Đương nhiên anh biết." Phong Dực điềm nhiên đáp: "Quả thật Trình ca vẫn còn tình cảm với chị cả. Nhưng có thể viên mãn hay không, còn phải dựa vào nhân duyên và cả chính bản thân họ."
[...]
Khi Hắc Ly từ phòng tắm bước ra, bé con trên giường đã ngủ say từ bao giờ. Trong tay vẫn còn ôm chặt quyển truyện tranh "Công chúa ngủ trong rừng".
Con gái một tuần chẳng được nghe đọc truyện cổ tích, trên đường về nhà không ngừng nài nỉ mẹ nhất định hôm nay phải kể cho bé nghe kì được mới thôi. Chỉ là Kiều Kiều thường không có thói quen thức khuya. Hình như trong khi chờ đợi, bé đã vô tình ngủ thiếp đi mất.
Hắc Ly nhìn Kiều Kiều, đôi môi bất giác nở nụ cười từ ái. Cô cẩn thận gỡ quyển truyện từ tay con gái, rồi đắp chăn lên người cho cô bé. Xong xuôi đâu đó, bà mẹ trẻ liền ngồi xuống bên mép giường. Đôi mắt dịu dàng chăm chú ngắm nhìn con gái.
Kiều Kiều rất dễ thương. Ngũ quan trên khuôn mặt đều có nét, dễ dàng nhận thấy tương lai