Lại một ngày dài trôi qua.
Khi người đàn ông kéo rèm cửa ra, ngoài trời tuyết đã rơi đầy.
Nghỉ ngơi cả một ngày, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Trình Đế Uy cầm điện thoại kiểm tra một lượt, không có thông báo gì.
Chỉ là hắn vẫn chưa vội tắt đi ngay mà lại soạn một tin nhắn.
[Ly Ly, dù em có giận không muốn gặp anh đi chăng nữa.
Ít nhất hãy cho anh cơ hội giải thích, được không?]
Trình Đế Uy nhìn màn hình điện thoại, khẽ mím môi.
Dường như hắn đang do dự.
Thế nhưng chỉ chưa đầy nửa phút sau liền quyết định nhấn nút gửi đi.
Cảm thấy chưa đủ, hắn tiếp tục gửi thêm một tin nữa.
[Yên tâm.
Sẽ không mất quá nhiều thời gian của em đâu.]
Người đàn ông nhắn xong, sau đó thở dài đặt điện thoại xuống bàn.
Tuy nhiên khi hắn vừa quay lưng…
“Tinh! Tinh!”
Âm báo tin nhắn bất ngờ vang lên.
Trình Đế Uy đi chưa nổi hai bước nghe được liền quay lại chộp vội lấy điện thoại.
Hắn không nghĩ Hắc Ly sẽ trả lời nhanh đến thế.
Trong lòng bỗng nổi lên cảm giác hồi hộp cùng căng thẳng, hắn cẩn thận mở điện thoại.
[Bây giờ em đang nằm viện chẳng thể đi đâu.
Anh muốn tới lúc nào cũng được.]
[…]
Mặc dù Hắc Ly nói Trình Đế Uy có thể tới bất cứ lúc nào nhưng bản thân hắn chỉ muốn giải quyết xong vụ này càng nhanh càng tốt.
Thế là người đàn ông nào đó sau khi ăn sáng xong liền chuẩn bị một chút hoành thánh cho bạn gái rồi vội vàng đến bệnh viện.
Lúc Trình Đế Uy đi tới gần phòng bệnh của Hắc Ly, hắn thấy cửa phòng không đóng hẳn mà chỉ khép hờ.
Đang định bước vào, trong phòng bỗng nhiên vọng ra tiếng trẻ con cười giòn tan.
Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ nghi hoặc mờ mịt.
Tuy nhiên Trình Đế Uy cũng chẳng nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt khiến cho hẳn thoáng sững sờ.
Bây giờ Hắc Ly đã có thể ngồi dậy được.
Cô ngồi dựa vào chiếc gối lớn sau lưng, trên khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm ý cười dịu dàng.
Lâm phu nhân cũng ở đây.
Bà ngồi nơi ghế sofa, chuyên tâm đọc tạp chí, hoàn toàn chẳng để ý đến cô con gái trên giường.
Nhưng đó không phải vấn đề.
Sự tập trung của nam nhân lúc này đã đổ dồn vào nhân vật nhỏ ở bên cạnh người yêu.
Trí nhớ của Trình Đế Uy luôn rất tốt.
Chỉ liếc một cái hắn liền nhận ra ngay cô nhóc ranh ma đi lạc trong siêu thị mấy tháng trước, hơn nữa còn được giới thiệu là con gái nuôi của Hắc Ly.
Nghe tiếng động ngoài cửa, Tiểu Kiều Kiều liền ngóc cái đầu nhỏ nhìn lên.
Trông thấy người đàn ông, gương mặt nhỏ bầu bĩnh của bé con cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chú đẹp trai!”
Được rồi, xem ra cô nhóc đã quên tên hắn.
Mà chẳng sao, nhớ mặt là được.
Tiểu Kiều Kiều đang định chèo xuống giường để chạy tới chỗ chú đẹp trai của bé, ai ngờ lại bị một bàn tay từ đằng sau bất ngờ tóm lấy.
“Mẹ!”
“Mẹ ơi, mẹ mang Kiều Kiều sang siêu thị gần đây mua giúp con chút đồ được không ạ?”
Hắc Ly chẳng thèm để tâm con gái mà quay sang mở lời với Lâm Nhã An.
Ngoại trừ Tiểu Kiều Kiều, cả hai mẹ con bọn họ đều sớm biết Trình Đế Uy sẽ tới đây trong sáng nay.
Thế nên cũng chẳng ai có vẻ gì là bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn.
Nói là đi siêu thị, thực chất đang tìm một cái cớ để dẫn con nhóc ranh ma quỷ quái kia rời khỏi chỗ này một lát.
Có lẽ được “di truyền” một phần từ người mẹ cuồng mua sắm của mình, Tiểu Kiều Kiều bé nhỏ cũng rất thích có người dẫn đi lượn lờ siêu thị.
Vừa nghe Hắc Ly nói vậy, bé con liền quên luôn chú đẹp trai đang đứng ở cửa, ngoan ngoãn để bà ngoại ôm lên.
“Bye bye mẹ!”
Tiểu Kiều Kiều trước khi đi còn không quên vẫy tay chào tạm biệt với Hắc Ly.
Sau đó thấy Trình Đế Uy, cô nhóc cũng làm hành động tương tự: “Bye bye chú đẹp trai!’
Người đàn ông khẽ mỉm cười, lại hơi cúi đầu chào hỏi Lâm Nhã An.
Cửa phòng được khép lại.
Trình Đế Uy cẩn thận đi tới bên giường Hắc Ly.
Tuy nhiên cô dường như chẳng hề để ý đến hắn, chỉ tập trung vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
“Anh ngồi được không?”
Trình Đế Uy dè dặt hỏi, trong lòng chỉ sợ vị tổ tông nhà mình có điểm không vừa ý.
May mắn là sau một đêm Hắc Ly cũng nguôi ngoai đi nhiều.
Giọng cô lạnh nhạt: “Cứ tự nhiên.”
Lúc này người đàn ông mới chậm rãi kéo ghế ngồi xuống.
Hắn quay sang đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường.
“Cái gì vậy?” Hắc Ly thoáng liếc qua chiếc hộp, chủ động mở miệng hỏi.
“À, anh làm cho em chút mì hoành thánh ấy mà.” Trình Đế Uy vội giải thích cho cô.
Xong tới lượt hắn hỏi: “Nhân lúc còn nóng, em có muốn ăn luôn không?”
“Cũng được.”
Nghe vậy, Trình Đế Uy liền quay sang mở nắp hộp giữ nhiệt.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, một mùi hương thơm phức từ trong hộp xông ra khiến cái bụng mới ăn sáng xong của Hắc Ly bỗng chốc lại cảm thấy hơi đói.
Người đàn ông đưa một chiếc thìa cùng đôi đũa đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Hắc Ly nhướng mày nhìn Trình Đế Uy.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lại thoáng hiện lên vẻ châm chọc.
Nhưng người nào đó trong chốc lát chỉ số EQ chợt giảm, hắn dường như không hiểu ý của cô: “Sao thế? Chẳng phải em bảo muốn ăn luôn mà?”
Vu đại tiểu thư có chút cạn lời.
Nhưng cô vẫn rất tốt bụng giơ hai cái tay đang được