“Nó là con gái ruột của em, là đứa trẻ có cùng huyết thống do chính em sinh ra.”
“Ba của nó là một người bạn trai em quen sau khi sang Mỹ không lâu.
Nhưng khi con bé chào đời, bọn em cảm thấy đôi bên không hợp rồi liền chia tay.”
“Em biết mình không nên giấu anh chuyện này.
Thật xin lỗi!”
“Anh cứ suy nghĩ kĩ đi.
Nếu anh có thể chấp nhận con bé thì anh và em tiếp tục.
Còn không, có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây.”
Những lời nói ban sáng của Hắc Ly vẫn luôn không ngừng văng vẳng trong đầu Trình Đế Uy, mặc cho bên hắn lúc này là tiếng nhạc êm dịu của quán bar.
Hắn bóp chặt cốc rượu trên tay, mơ màng nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua thứ chất lỏng màu hổ phách trong cốc.
“Sao mà ngồi ngây người ra thế anh bạn của tôi?”
Lưng đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau.
Trình Đế Uy ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tư Bách Niên đang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Hắn lại cúi đầu, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, cũng chẳng buồn mở miệng chào hỏi.
Đúng lúc này, bartender tới chỗ của Tư Bách Niên, ngỏ ý hỏi anh ấy muốn uống gì.
Người đàn ông xoa xoa cằm, dường như là đang suy tư.
Thế nhưng rất nhanh anh ấy đã đưa ra lựa chọn: “Tôi muốn một ly cocktail có vị rượu chính là Martini.”
“Ok.
Sẽ có ngay.”
Sau đó bartender liền rời đi để chuẩn bị.
Bây giờ Tư Bách Niên mới chậm rãi nhìn sang Trình Đế Uy, mở miệng trêu chọc bạn tốt: “Rốt cuộc là kẻ nào không biết tốt xấu, chọc cho Trình thiếu của chúng ta mặt mày nhăn nhó khó ở thế này!”
“Đừng nói linh tinh.”
“Rồi rồi.” Tư Bách Niên nhún vai.
Xong anh ấy lại hỏi: “Nói đi.
Hôm nay gọi tôi ra hẳn là có chuyện gì đúng không?”
Bạn thân bao nhiêu năm, làm sao anh ấy không nhận ra tên này đang có tâm sự chứ!
Trình Đế Uy trầm mặc chẳng đáp.
Hắn dùng ngón cái miết quanh miệng cốc, hồi lâu sau mới chịu mở miệng: “Niên, có phải cậu đã sớm biết Hắc Ly có một cô con gái đúng không?”
Vậy là Irina đã kể cho cậu ta rồi sao…
Lần này tới lượt Tư Bách Niên trầm mặc.
Bartender đặt trước mặt anh ấy một ly cocktail có màu trắng ngọc.
Anh ấy từ từ nhấp một ngụm, cuối cùng thừa nhận: “Đúng.
Từ lần đầu gặp em ấy tôi đã biết rồi.”
“Vậy tại sao cậu không nói cho tôi?” Trình Đế Uy quay sang nhìn người bên cạnh.
Trong giọng nói dường như ẩn chứa sự tức giận.
“Nói cho cậu để làm gì?” Tư Bách Niên vẫn rất bình tĩnh vặn lại: “Có con là chuyện riêng của Irina.
Dù tôi là bạn hay quản lý của em ấy thì cũng chẳng có tư cách tiết lộ bí mật này ra ngoài nếu em ấy không muốn.”
Đúng vậy.
Hắc Ly yêu cầu tất cả những người đã biết phải giữ im lặng về sự tồn tại của Tiểu Kiều Kiều.
Thế nên dù là Tư Bách Niên hay Phong Dực cũng đều không thể kể về cô bé với Trình Đế Uy và bất kì ai khác.
“Cho nên cậu tức giận à?”
Tư Bách Niên nhìn Trình Đế Uy im lặng.
Anh ấy lại một mình nói tiếp: “Uy à, cậu đang tức giận về cái gì? Cậu tức giận vì Irina đã giấu cậu chuyện có một đứa con.
Hay là, cậu tức giận vì cô ấy có con với người đàn ông khác?”
“Tôi chẳng biết nữa.” Người đàn ông lại uống một ngụm rượu lớn.
Xong hắn bỗng thở dài: “Chỉ là khi nghe tin Ly Ly có một đứa con riêng, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác không thoải mái.”
“Niên, nếu cậu là tôi thì cậu sẽ làm thế nào?”
Trình Đế Uy cất giọng khàn khàn.
Bây giờ trong lòng hắn rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hắn yêu Hắc Ly.
Nhưng bên cạnh cô lại có một đứa bé chẳng liên quan đến hắn…
Trái ngược với thái độ của anh bạn nhà mình, Tư Bách Niên thì vẫn rất ung dung: “Việc này đơn giản mà.
Đâu phức tạp đến mức cậu phải rầu rĩ thế.”
“Khi tình yêu của cậu đủ lớn, dù cô gái đó có là mẹ đơn thân cũng chẳng sao.
Khi cậu thật sự yêu cô ấy, cậu sẽ chấp nhận đứa con của cô ấy.” Anh uống một ngụm cocktail cho nhuận giọng, rồi lại tiếp tục công cuộc khai thông trí óc cho Trình Đế Uy: “Còn nếu cậu cảm thấy không thể chấp nhận việc cô ấy có con riêng thì tự giác mà rời đi.
Đừng có dây dưa mà làm khổ người ta.”
“Giữa tình yêu mới và đứa con, thường phụ nữ sẽ không ngần ngại mà chọn vế sau.
Con cái là báu vật trời cho, còn tình