Mấy năm gần đây, ba người con lớn của Trình gia đều lần lượt rời khỏi nhà chính.
Cậu hai Trình Đế Uy vốn đã bắt đầu cuộc sống tự lập từ lâu.
Hai năm trước, sau khi kết hôn cùng An Nhã Lệ thì cậu cả Trình Trạch Dương cũng tách ra ở riêng.
Tới khoảng đầu năm nay, đến lượt tam tiểu thư Trình Liên Hi chuyển sang sống tại một căn chung cư gần bệnh viện để tiện cho công việc bác sĩ của cô.
Bây giờ chỉ còn mỗi Trình Nhu Nhi là vẫn đang sống cùng ba mẹ.
“Anh hai vẫn chưa về sao ba?”
Vừa mới bước vào phòng khách, Trình Liên Hi liền liếc mắt nhìn mọi người một lượt.
Sau đó cô mở miệng, chậm rãi hỏi.
“Cái thằng nhóc ấy có lúc nào đúng giờ được đâu.”
Trình Chấn Nam ngồi trên sofa nghe con gái hỏi thì nhanh chóng đáp lời rồi khẽ hừ một tiếng.
Tất nhiên là ông cũng chỉ làm vẻ thế thôi.
Con trai cưng về nhà, trong lòng ba ba lại chẳng vui gần chết.
“Kìa ba!” Trình Liên Hi đặt túi xách vào một chỗ gọn gàng.
Cô mỉm cười, thuận tiện đỡ lời thay anh trai: “Người có tình yêu thì dĩ nhiên phải khác rồi!”
Không biết chừng, khéo bây giờ ông anh quý hóa của cô vẫn còn đang làm tổ ở nhà cô bạn thân An Nhiên ấy chứ.
“Tiểu Mật Đào, mau lại đây để cô ba bế chút nào.”
Nói rồi, Trình Liên Hi liền đi đến bên An Nhã Lệ.
Chính xác hơn thì ánh mắt hào hứng của cô đang đổ dồn vào đứa bé chị dâu ôm trên tay.
Tiểu Mật Đào là tên gọi thân mật của vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất Trình gia.
Khuê danh cô bé cũng rất hay - Trình Như Ý.
Bé con nhỏ xíu này chính là con gái đầu lòng của Trình Trạch Dương và An Nhã Lệ.
Mới tròn sáu tháng tuổi chưa lâu, Tiểu Mật Đào vừa chào đời liền nhanh chóng chiếm hết tình cảm của mấy vị trưởng bối trong nhà họ Trình.
Đặc biệt là Thanh Nhã phu nhân.
Chẳng phân biệt cháu trai hay cháu gái, bà cực kì yêu thích cô cháu nội nhỏ.
Thậm chí sau khi An Nhã Lệ sinh xong còn thưởng luôn cho con dâu một căn biệt thự trị giá tám con số.
“Đã rửa tay chưa mà đòi bế cháu?” An Nhã Lệ ôm con gái nhỏ trong tay.
Cô ấy vờ như nghiêm mặt hỏi em chồng.
“Chị đừng lo.
Trước khi vào đây em đã rửa tay sạch sẽ thơm tho hết cả rồi.” Trình Liên Hi cười hì hì đáp.
Ngay sau đó cô liền ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh chị dâu.
Nghe được lời này, An Nhã Lệ mới yên tâm đặt con gái vào trong lòng Trình Liên Hi.
Tiểu Mật Đào vốn đang ngủ rất say sưa, khi được sang tay cũng chỉ hơi ọ ẹ tí rồi thôi.
Quả là một đứa bé ngoan.
“Tiểu Mật Đào ngủ nhiều thật!” Trình Liên Hi chạm nhẹ lên gò má nhẵn mịn của cháu gái, không khỏi buột miệng cảm thán.
Ngủ say sưa như thế, vô lo vô nghĩ, chẳng phải bận tâm điều gì.
Thật khiến người ta có chút ghen tị!
“Trẻ con mà, ngủ nhiều là đương nhiên.
Nó cứ ngoan như vậy, chị em cũng chẳng phải quá vất vả.”
Lúc này Trình Trạch Dương đang ở đối diện hai chị em mới chợt lên tiếng.
Anh gập cuốn tạp chí tài chính trong tay, ngẩng mặt nhìn sang phía em gái: “Còn em thì sao? Công việc ở bệnh viện gần đây thế nào?”
“Em…vẫn bình thường.
Công việc cũng coi như thuận lợi, không quá bận rộn.” Trình Liên Hi ngập ngừng giây lát xong vẫn mạnh dạn đáp: “Viện trưởng Tô là mợ của An Nhiên.
Cậu ấy đã nhờ viện trưởng chiếu cố em và cả em trai của cậu ấy nữa.”
“Lại là người nhà họ Vu à?”
Vừa nghe con gái nhắc tới Vu gia, khuôn mặt nghiêm nghị của Trình Chấn Nam lập tức hiện lên vẻ không vui.
Tuy rằng chẳng còn cấm cản mấy đứa nhỏ nhà mình thân thiết với chị em Hắc Ly, nhưng mỗi khi đề cập đến gia đình của đối thủ, chủ tịch Trình lại bắt đầu một tràng càu nhàu: “Ba cùng gã họ Vu kia trên thương trường đấu đá tranh giành mười mấy năm.
Mấy đứa thì hay rồi.
Từ con đến Nhu Nhi đều thân thiết với chị em nhà đó.
Đã thế anh hai con…”
“Con làm sao cơ?” Chưa để Trình Chấn Nam kịp nói hết câu, một giọng nam khác vang lên bất chợt cắt ngang.
Trình Đế Uy xuất hiện trước cửa phòng khách.
Trên tay hắn còn đang cầm chiếc áo khoác dạ tối màu, hình như chỉ vừa mới cởi ra.
“Sao con vừa vào nhà đã được điểm mặt chỉ tên thế này?” Trình Đế Uy ngồi xuống vị trí đối diện Trình Chấn Nam, cười nhẹ rồi hỏi.
“Khụ…chỉ là ba định nhắc nhở con lần sau chú ý về sớm chút.” Chủ tịch Trình ngượng ngùng khẽ ho một tiếng: “Con lúc nào cũng để mọi người phải đợi.”
“Xin lỗi ba!” Tuy rằng Trình Đế Uy biết ba mình không phải định nói câu đó, nhưng hắn cũng chẳng quá để tâm: “Do Kiều Kiều muốn con ở lại chơi cùng bé thêm một lúc.”
“Kiều Kiều là tên con gái của chị Ly hả anh?”
An Nhã Lệ nghe vậy liền hỏi.
Cô ấy đã sớm biết chuyện Hắc Ly về nước từ phía Phong Dực, thế nhưng bởi vì bận con nhỏ nên vẫn chưa thể đi gặp người ta.
Lại nói An Nhã Lệ mặc dù gả cho Trình Trạch Dương đã lâu mà vẫn gọi Trình Đế Uy một tiếng “anh”.
Chủ yếu là vì cách xưng hô này cô ấy đã gọi mấy năm rồi, tuy từng thử sửa nhưng cũng không thành công.
Thế nên cô ấy mặc kệ luôn.
“Ừ.” Trình Đế Uy cũng chẳng buồn giấu diếm điều gì trước mặt Trình Chấn Nam.
Hắn mỉm cười nói thêm: “Con bé đáng yêu lắm!”
“Đây chính là con gái của chị An Nhiên sao? Trông dễ thương quá!”
Sau khi dùng xong bữa tối, những người con của nhà họ Trình lại trở về phòng khách quây quần.
Ngoại trừ Trình Liên Hi đã từng gặp Tiểu Kiều Kiều một lần thì cả An Nhã Lệ lẫn Trình Nhu Nhi đều chưa biết mặt cô bé.
Mất một hồi kì kèo để Trình Đế Uy cho xem ảnh của Tiểu Kiều Kiều, Trình Nhu Nhi cuối cùng cũng lấy được điện thoại từ ông anh trai.
“Nhưng cô nhóc trông có vẻ không giống mẹ lắm nhỉ?” An Nhã Lệ vừa nhìn liền đưa ra nhận xét: “Chỉ có đôi mắt là hao hao chị Ly.
Còn các đường nét khác thì…nhìn không ra.”
“Chị nói em mới