Gần mười hai giờ đêm, cả một không gian biệt thự rộng lớn đều đã chìm trong bóng tối mịt mờ.
Duy nhất chỉ có căn phòng ngủ ở phía tây là vẫn còn le lói chút ánh sáng màu vàng cam hắt ra từ khung cửa sổ.
Hắc Ly nửa nằm nửa ngồi trên băng ghế sofa màu trà.
Đôi chân dài miên man được che khuất dưới chiếc váy ngủ trắng tinh khôi, chỉ còn lộ ra hai bàn chân nhỏ nhắn.
Bàn tay không mấy kiên nhẫn mà lật giở từng trang của cuốn sách dày cộm.
Đôi mắt hoa đào lướt nhanh trên từng con chữ nhỏ được in chi chít trên mặt giấy, nhưng tâm trí cô thì dường như đã sớm bị tiếng bước chân ngoài cửa thu hút.
Cạch!
Khi cánh cửa gỗ nặng nề được đẩy ra từ bên ngoài, Hắc Ly vừa hay ngẩng đầu lên.
Cô và Trình Đế Uy, hai người nam nữ đồng thời bốn mắt nhìn nhau.
Dường như trong một khoảnh khắc, khuôn mặt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi lại rất nhanh mà biến mất.
"Vì sao em còn chưa ngủ?"
Trình Đế Uy đi tới bên cạnh Hắc Ly.
Hắn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đang giơ ra, thuận thế đỡ cô ngồi dậy.
Suối tóc dài chầm chậm rũ xuống, phủ lên đôi vai thanh mảnh.
"Em đợi anh về."
Hắc Ly ôm lấy Trình Đế Uy, cảm nhận mùi trầm hương nam tính quanh quẩn bên chóp mũi.
Cảm giác quen thuộc khiến cho cõi lòng cô bỗng chốc dịu đi vài phần, trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ trách hờn: "Nhưng mà anh về lâu quá!"
"Vậy sao?" Trình Đế Uy chẳng biết đang nghĩ tới điều gì.
Hắn vẫn cẩn thận mân mê đôi bàn tay của Hắc Ly, rồi lại đột nhiên áp tay cô lên má mình: "Để cho em phải chờ lâu rồi."
Thực ra trước nay Hắc Ly đều chưa từng bận tâm quá nhiều về việc người đàn ông này đi đâu, làm gì.
Chủ yếu là vì hắn ở bên ngoài muộn như vậy không về, nhiều khi sẽ khiến người quan tâm hắn nảy sinh ra những suy nghĩ chẳng mấy hay ho mà trở nên lo lắng.
Dù sao thì việc một người phụ nữ quan tâm để ý tới người đàn ông của mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý chứ nhỉ?
Hắc Ly cho là vậy.
Bàn tay cô bất giác lại đưa lên, mấy ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng vuốt v e cặp lông mày rậm đang hơi nhíu trên gương mặt góc cạnh của người đàn ông.
Hắn đang suy nghĩ điều gì?
"Có chuyện khiến anh phiền não sao?"
Hắc Ly tự nhận bản thân không giỏi phán đoán nội tâm của kẻ khác.
Thế nhưng còn nam nhân của cô, ít nhiều cô cũng có thể hiểu được hắn.
Hay nói đúng hơn, cô chỉ muốn để sự tỉ mỉ ít ỏi của bản thân dành cho người mà đối với cô là thực sự quan trọng.
Quả thật đúng là Trình Đế Uy đang có chuyện phải suy nghĩ.
Chẳng qua đối với Hắc Ly, người đàn ông không muốn bất cứ chút bận tâm cá nhân nào ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Vậy nên hắn chỉ khe khẽ lắc đầu, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt ôn hoà dành cho duy nhất một người: "Chút việc linh tinh mà thôi.
Em không cần phải lo lắng."
“Hay là chúng ta nói chuyện khác đi.” Trình Đế Uy không muốn Hắc Ly tiếp tục nhắc đến vấn đề này.
Hắn liền nhanh chóng muốn thay đổi chủ đề đối thoại.
“Được thôi.” Hắc Ly thế mà cũng đồng ý thật.
Cô lại chống tay lên tay vịn sofa, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nửa đùa nửa thật hỏi hắn: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Khung cảnh giữa hai người lúc này bỗng trở nên rung động đến lạ thường.
Người phụ nữ nửa nằm nửa ngồi trên băng ghế dài, bày ra một bộ dáng thư giãn thoải mái nhất.
Trong khi đó, người đàn ông lại đang ngồi dưới sàn.
Anh ta tựa lưng vào băng ghế, bàn tay to lớn cẩn thận nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của người phụ nữ, ánh mắt sâu thẳm chất chứa sự dịu dàng độc nhất.
Tất cả đều tạo thành một bức tranh tình nhân đẹp đẽ.
Thấy Hắc Ly đang nhìn mình đầy trêu trọc, Trình Đế Uy liền có chút ngại ngùng.
Hắn hơi rời tầm mắt đi chỗ khác, hắng giọng bảo: “Không thì, chúng ta nói về ba ruột của Tiểu Kiều Kiều đi.”
Ồ…
Hắc Ly khẽ nhướn mày, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên trong giây lát.
Dường như kể cả chính cô cũng chẳng nghĩ tới hắn lại hỏi về chuyện này.
Ba ruột của Tiểu Kiều Kiều à…
“Em đừng nhìn anh như vậy.” Cảm nhận ánh mắt của cô càng lúc càng trở nên kì quái, Trình Đế Uy cũng thêm phần bối rối.
Hắn hơi lảng đi: “Anh chỉ là…muốn biết người đàn ông mà em tình nguyện sinh con cho sẽ là người như thế nào thôi.”
Chà!
Hắc Ly thầm cảm thán trong lòng.
Ba năm dài không gặp, hắn thế mà lại biết cách kiềm chế hơn.
Còn nhớ khoảng thời gian trước, cứ đả động đến Hoắc Dật Minh là y rằng người đàn ông này sẽ làm mặt lạnh rồi giận dỗi với cô.
Bây giờ lại có thể đủ bình tĩnh hỏi về ba ruột của Tiểu Kiều Kiều luôn.
“Vậy anh cảm thấy đó là người như thế nào?” Hắc Ly bỗng nhiên muốn đùa giỡn với người đàn ông một chút.
Cô vươn tay vuốt v e trên sườn mặt góc cạnh của hắn, cười cười hỏi ngược.
“Anh cảm thấy thế nào à…” Trình Đế Uy dường như có chút trầm