Khi Hắc Ly lái xe trở về Mộng Uyển cũng đã gần bảy giờ tối.
Ánh đèn chiếu sáng khắp khuôn viên biệt thự, sân vườn rộng lớn được bao phủ bởi một màu vàng cam rất dịu, khiến cho quang cảnh biệt thự càng trở nên lung linh hoa lệ.
Người mở cổng cho Hắc Ly là dì Phi.
Sau khi cô từ trên xe bước xuống, dì Phi cũng vừa lúc đi tới bên cạnh.
“Cô chủ, cô về rồi!”
Dì Phi ân cần hỏi han, dường như sự quan tâm của bà đối với Hắc Ly đã trở thành thói quen.
Mấy năm cô và con gái ở Mỹ, là bà một tay chăm sóc hai người thay cho vợ chồng Vu gia.
Có lẽ họ đã sớm coi nhau như người thân.
“Dì Phi, nhà mình có khách hay sao ạ?”
Hắc Ly thoáng liếc qua chiếc Audi RS e-tron GT đen đang đỗ trong sân nhà mình.
Đó không phải xe của Trình Đế Uy.
“Có hai người đàn ông về nhà cùng cậu Trình và Kiều Kiều từ chiều.
Có lẽ là bạn của cậu Trình.
Họ vẫn luôn ở trong phòng sách từ đó đến giờ.”
Dì Phi thành thật thông báo lại tất cả cho Hắc Ly.
Nghe xong, đầu mày cô dường như hơi nhíu lại.
Bạn?
Trình Đế Uy sẽ không bao giờ dẫn người khác đến nhà mà không báo trước với cô một tiếng.
Hôm nay hắn bảo cô cố gắng thu xếp về sớm, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Còn Kiều Kiều thì sao ạ?”
Hắc Ly mang theo nghi hoặc đi vào nhà, vừa đi lại vừa hỏi.
“Kiều Kiều thì chơi ở dưới nhà.
Lúc nãy bảo mẫu đã ôm con bé đi tắm rồi.” Dì Phi vẫn đi theo sau cô, vừa đi vừa đáp.
Hắc Ly cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cô ở cạnh tủ giày tháo giày cao gót, đổi thành một đôi dép đi trong nhà êm ái.
Cả ngày đều đứng trên đôi giày cao gót lênh khênh, chân cô sớm đã nhức không chịu nổi.
“Nhiên Nhiên!”
Bỗng có tiếng gọi lảnh lót của trẻ con từ xa vọng lại.
Bóng dáng nhỏ nhắn tròn tròn đột nhiên từ đâu phi đến, bổ nhào vào trong lòng Hắc Ly.
“Nhiên Nhiên, mẹ về rồi!”
Tiểu Kiều Kiều chui rúc trong lòng mẹ, cả người tròn ú như cục bông cọ qua cọ lại, tham lam cảm thụ hơi ấm quen thuộc.
Hắc Ly thì chật vật đỡ lấy bé con, bước chân có hơi loạng choạng.
Trên tay cô vẫn còn chiếc túi xách đựng laptop và tài liệu, hơn nữa chân cũng đang ê ẩm.
Mà cô nhóc này…
Mấy tháng ở cùng với Trình Đế Uy, dường như con gái có chút nặng tay hơn thì phải?
“Chẳng phải mẹ đã bảo con tắm xong phải sấy tóc luôn sao? Làm sao lại không nghe lời rồi?”
Hắc Ly nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Tiểu Kiều Kiều, khẽ mắng yêu con gái.
Hẳn là nha đầu này vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng xe cô về liền chạy vội xuống nhà đây mà.
“Tại vì con muốn được gặp mẹ đầu tiên.” Tiểu Kiều Kiều cười hì hì ôm chặt cổ Hắc Ly.
Bé con nhoài người, thơm một cái thật kêu lên má của cô: “Mẹ ơi, Kiều Kiều nhớ mẹ quá đi!”
Giọng nói non nớt cùng bộ dáng mèo con của con gái khiến cho tâm trạng của Hắc Ly như được xoa dịu.
Bao nhiêu muộn phiền của công việc cũng vì thế mà vơi bớt.
Ai bảo cô may mắn sinh được một tiểu công chúa đáng yêu như này cơ chứ?
Hắc Ly ôm chiếc áo bông nhỏ của mình tới ngồi bên sofa.
Cô nhận lấy ly nước từ tay dì Phi, vừa hỏi chuyện bé con: “Hôm nay đi học có vui không?”
Tiểu Kiều Kiều cũng đã ba tuổi, là tuổi nên đi mẫu giáo rồi.
Hắc Ly nhập học cho con gái ở một trường mẫu giáo quốc tế.
Dù sao con gái đã ở nước ngoài từ lúc mới sinh, vẫn quen với tiếng Anh hơn là tiếng mẹ đẻ.
“Vui lắm ạ!”
Tiểu Kiều Kiều cao hứng gật đầu.
Rồi chợt nghĩ tới điều gì, cô nhóc liền trèo từ trên người Hắc Ly xuống.
Bóng dáng cục bông lon ton chạy tới chỗ chiếc balo đi học đang nằm trên sàn.
Nhìn con gái đang dùng hai tay mũm mĩm cố gắng lôi lôi kéo kéo thứ gì đó từ trong balo, Hắc Ly vừa buồn cười mà cũng hơi tò mò.
Nhóc con này lại đang tính làm cái gì nữa đây?
Chẳng mấy chốc Tiểu Kiều Kiều đã lấy ra được một tờ giấy A4 từ trong balo.
Dường như là bị quần áo đè lên, tờ giấy trông hơi nhàu nhĩ.
Nhưng Hắc Ly vẫn nhìn ra được, là một bức tranh.
Cô nhóc cầm lấy bức tranh mình vẽ, lon ton chạy lại về chỗ mẹ ngồi, giơ bức tranh ra trước mặt cô: “Nhiên Nhiên, cho mẹ xem nè!”
Tiểu Kiều Kiều vẽ về gia đình.
Trong tranh của bé con là một gia đình ba người: ba, mẹ và một cô bé.
Ngoài ra còn có cả một chú cá sấu và một nhóc mèo.
“Mẹ ơi, cô giáo bảo con hãy vẽ thứ mà con thích nhất.” Tiểu Kiều Kiều lại chui vào trong lòng Hắc Ly, ngón tay nhỏ xinh chỉ trỏ liên tục trên tờ giấy: “Đây là ba ba, đây là mẹ.
Ở giữa là con, ba mẹ đang dắt tay con.
Cả nhà mình cùng nhau đi chơi.
Còn đây là Sabrina nè, cả Croco nữa.
Nhưng mà không có màu để tô cho Croco, nên con lấy màu khác.”
Bé con không ngừng giải thích cho mẹ nghe về bức tranh vẽ lúc ở trường với vẻ mặt hào hứng.
Nói rồi, cô nhóc liền ngước lên hỏi mẹ: “Mẹ ơi, Kiều Kiều vẽ có đẹp không?”
Hắc Ly cầm bức tranh ngắm nghía thật kĩ.
Nét vẽ của trẻ thơ ngây ngô nguệch ngoạc không theo bất cứ tỉ lệ nào.
Nếu nói là đẹp thì thật sự cũng chẳng phải kiểu đẹp theo tiêu chuẩn của thẩm mỹ số đông.
Thế nhưng cô lại bất giác xúc động.
Thứ mà bé con của thích nhất chính là gia đình này, không phải ư? Cô nhóc này phải đáng yêu đến mức nào mới vẽ được bức tranh như vậy chứ?
“Đẹp.”
Hắc Ly cúi đầu hôn lên trán con gái, ánh mắt cô trìu mến: “Đây là bức tranh đẹp nhất mà mẹ từng thấy.”
“Thật sao ạ?”
Tiểu Kiều Kiều rạng rỡ vì được khen.
Khi