Lúc này cả Hắc Vân và Bạch Trạch mới ngẩng đầu lên.
Hắc Ly cũng quay sang nhìn Trình Đế Uy, mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Thế, hôm nay anh muốn em về sớm là vì có việc gì?”
Cô hiểu tính cách của Trình Đế Uy.
Người đàn ông này trước nay đều vô cùng rạch ròi giữa công việc và cuộc sống cá nhân.
Hắn sẽ không đột nhiên dẫn thuộc hạ của mình đến nhà thế này.
Hơn nữa hôm nay còn muốn cô về sớm…
Chẳng lẽ đã xảy chuyện gì rồi sao?
Đúng như Hắc Ly dự đoán, Trình Đế Uy đã chậm rãi thu lại nụ cười trên môi.
Khuôn mặt anh tuấn bây giờ chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị mỗi khi làm việc.
Hắn rút ra một bao thuốc lá từ trong túi áo nhưng chưa vội hút ngay.
“Là về vụ tai nạn của em.”
Tựa như một phản xạ có điều kiện, Hắc Ly bất giác siết chặt hai tay.
Cô vĩnh viễn không thể quên…Mùi máu tươi tanh tưởi vẫn còn quanh quẩn đâu đây, gay mũi và khó chịu.
Hàng trăm mảnh thủy tinh nát vụn bắn vào người, cứa lên da thịt tạo thành vô số vết thương.
Cảm giác đau đớn đến ngạt thở giống như mới chỉ là ngày hôm qua.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đã phát hiện sắc mặt bạn gái hơi tái đi.
Hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ tách các ngón tay đang nắm chặt của cô, dùng tay mình đan lấy tay cô.
Hắc Ly quay sang lại bắt gặp ánh mắt trấn an của hắn, tựa như muốn nói với cô: “Không sao đâu mà.”
Được rồi!
Hắc Ly khẽ thở hắt ra một hơi, tâm trạng cũng đã phần nào ổn định.
Trình Đế Uy lúc này mới lại tiếp tục câu chuyện: “Anh nhờ Lục Nghị giúp anh điều tra.
Thực ra ở trong giới xã hội đen trước nay đều không thiếu mấy chuyện đấu đá lẫn nhau, kể cả nội bộ lẫn bên ngoài.
Ly, hẳn là anh đã làm liên lụy em rồi.”
Một câu cuối cùng, hắn nhìn thẳng vào cô mà nói.
Trong phút chốc, khuôn mặt Hắc Ly lại rơi vào trầm tư.
Mặc dù người đàn ông không nói thẳng nhưng cô vẫn ngầm hiểu ý tứ trong lời của hắn.
Thực ra lúc Trình Đế Uy bảo Hắc Ly hãy giao mọi chuyện còn lại cho hắn giải quyết, cô cũng đã lờ mờ đoán ra sự việc sẽ không đơn giản.
Ngay từ ban đầu, khi quyết định quay lại với người đàn ông này, Hắc Ly đã chuẩn bị tâm lý đối diện.
Bởi vì thân phận của Trình Đế Uy bốn năm trước và bốn năm sau có quá nhiều khác biệt.
Hắn bây giờ không chỉ là Trình thiếu đào hoa nức tiếng trong giới thượng lưu Hong Kong, mà còn là người đứng đầu của một tổ chức xã hội đen.
Ở bên một người như vậy, gặp phải nguy hiểm giống như là chuyện đã định sẵn cả đời.
Bao ưu tư trong lòng hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ, Hắc Ly vươn tay cầm lấy bao thuốc trên tay Trình Đế Uy.
Cô rút một điếu ngậm lên miệng, liếc sang hắn hỏi nhỏ: “Anh có bật lửa không?”
“Anh để trên phòng rồi.”
Trình Đế Uy chống khuỷu tay lên thành sofa, ngón trỏ thon dài tì vào huyệt thái dương.
Hắn ung dung đáp lời, lại có vẻ hứng thú mà nhìn chằm chằm Hắc Ly.
Kể từ khi có Tiểu Kiều Kiều, cô hoàn toàn không đụng tới thuốc lá nữa.
Tính thời gian, cũng đã ngót nghét bốn năm có lẻ rồi.
Trong một khoảnh khắc lúc này, Trình Đế Uy dường như thấy được bóng dáng của Hắc Ly bốn năm về trước, khi mà cô vẫn còn chìm trong tuyệt vọng, sẵn sàng vứt bỏ tất cả để lao vào chốn phồn hoa trụy lạc.
Dáng vẻ này của cô, thật khiến cho lòng hắn có chút hoài niệm!
Thế nhưng Hắc Ly dường như không để ý tới Trình Đế Uy.
Cô chuyển tầm mắt sang hai người đàn ông trước mặt, vẫn lặp lại câu hỏi cũ: “Có bật lửa không?”
Bạch Trạch hiểu ý tiến lên.
Anh ấy rút bật lửa, khom lưng châm thuốc cho Hắc Ly.
Đến khi tàn lửa bén vào đầu lọc mới lại lui về vị trí ban đầu.
Hắc Ly rít nhẹ hơi thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc trên tay, giữ điếu thuốc vừa tầm với miệng.
Sau đó, cô mới từ từ nhả ra một làn khói.
Khói thuốc màu bạc lượn lờ quẩn quanh…
Hắc Vân và Bạch Trạch lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.
Bởi vì là người phụ nữ của ông chủ bọn họ, cho nên hai người đều đã tìm hiểu sơ qua về Hắc Ly.
Họ từng nghe nói Vu gia đại tiểu thư Vu An Nhiên xuất thân thiên kim danh viện, cũng là người thụ hưởng sự giáo dục nghiêm khắc nhất trong số những người thừa kế của nhà