“Lão đại, ông ấy đã đến rồi.”
Có tiếng của gã thuộc hạ từ bên ngoài truyền đến.
Hạ Quân Sơn chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Gương mặt gã thoáng lộ vẻ không vui nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Đông Thành, Mạn Mạn, hai người ra ngoài đi.”
Rất rõ ràng, đây là mệnh lệnh.
Hạ Đông Thành dường như đã quá quen, ngay lập tức đứng dậy.
Nhưng Thi Mạn có vẻ không mấy cam tâm tình nguyện.
Cô ả ôm lấy tay Hạ Quân Sơn, nũng nịu với gã: “Anh à, em muốn ở lại cùng anh.
Hiếm lắm chúng ta mới có cơ hội gặp nhau, sao anh lại đuổi em đi chứ?”
Mỹ nhân làm nũng, Hạ Quân Sơn cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn như bông.
Tuy nhiên gã không thể chiều theo ý Thi Mạn: “Mạn Mạn ngoan, không phải anh muốn đuổi em.
Chỉ là việc này quan trọng, thực sự không tiện có người thứ ba nghe được.”
“Nhưng mà…”
Thi Mạn còn muốn nói gì nhưng Hạ Quân Sơn đã lập tức ngắt lời cô ả.
Gã kéo cô ả vào lòng, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi.
Hay là để anh bảo thuộc hạ đưa em về nhà anh.
Lát nữa anh sẽ trở về với em, có được không?”
“Được.”
Cuối cùng Thi Mạn cũng không tình nguyện mà gật đầu.
Cô ả cầm túi xách đứng dậy, theo bước Hạ Đông Thành rời đi.
Gã thuộc hạ từ bên ngoài mở cửa.
Hai người đi ra, cùng lúc có một người đàn ông bước vào.
Thế nhưng dường như ông ta rất cẩn trọng.
Ông ta đội một chiếc mũ Fedora đen và đeo kính, căn bản chẳng thể thấy rõ khuôn mặt.
Bọn họ lướt qua nhau rất nhanh.
Chỉ là trong một khoảnh khắc, Hạ Đông Thành cảm giác như ông ta đang nhìn mình.
[…]
Cạch!
Cánh cửa của phòng nghỉ cao cấp một lần nữa được khép lại.
“Nguyên lão tiên sinh, ông đúng là biết chọn giờ mà đến.”
Hạ Quân Sơn nhìn người đàn ông đang dùng mũ và kính râm che hết gần nửa khuôn mặt, không kìm được mà cười khẩy: “Đúng lúc tôi đang vui vẻ với mỹ nhân thì lại bị ông làm phiền.
Thật mất hứng.”
Nói rồi, gã cầm lấy cốc rượu của mình trên mặt bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.
Chất lỏng màu hổ phách dần vơi đi.
Hơi cồn trong miệng tựa như muốn thiêu đốt cổ họng, rồi lại biến thành một cảm giác kích thích khó tả.
Người được gọi là Nguyên lão tiên sinh đối với thái độ trách móc của Hạ Quân Sơn thì không có bất kỳ phản ứng nào.
Ông ta chỉ ngồi xuống đối diện gã, lặng lẽ cởi mũ và tháo kính.
Đó là một người đàn ông trung niên, có lẽ cũng phải gần sáu mươi tuổi.
Trên mái đầu đen của ông ta đã có một vài sợi tóc hoa râm điểm bạc.
Tuy nhiên điều khiến người khác chú ý nhất, hẳn chính là đôi mắt của Nguyên lão tiên sinh.
Ánh mắt của ông ta nhìn người đối diện luôn mang theo quyền lực vô hình đầy uy áp.
Vẻ thâm sâu khó dò trong đôi mắt ấy có lẽ sẽ khiến cho đối phương cảm thấy mình như một con mồi bị ông ta bóp nghẹt trong lòng bàn tay.
Đó là ánh mắt của một kẻ đã trải qua đủ gió tanh mưa máu, trầm lặng mà đầy nguy hiểm.
Dẫu sao thì thân phận của ông ta cũng chẳng hề đơn giản…
“Chuyện lần trước cậu đã làm rất tốt.”
Nguyên lão tiên sinh đặt mũ và kính sang một bên.
Ông ta nhanh chóng nói vào chủ đề chính: “Chỉ là lại không thể dẫn dụ Trình Đế Uy sa lưới.
Thật đúng là đáng tiếc…”
“Rầmmm!”
Lời của Nguyên lão tiên sinh vừa dứt, cốc rượu thủy tinh trên tay Hạ Quân Sơn đột nhiên bị đập mạnh xuống mặt bàn.
Cũng may đế cốc khá dày, nếu không chắc hẳn đã bị đập vỡ từ lâu.
Chuyện này không nói tới thì thôi, một khi nhắc lại thì chẳng khác nào cào phải vảy ngược của Hạ Quân Sơn.
Khuôn mặt gã phút chốc liền trầm xuống, trong giọng nói cũng không hề che giấu vẻ tức giận bùng lên: “Khốn kiếp! Tôi đã làm theo như ông căn dặn.
Nhưng kết quả thì sao?”
“Thằng nhãi họ Trình đó căn bản không phản ứng như dự đoán.
Ngược lại kẻ mà nó cử đi còn đánh trọng thương mất hai thuộc hạ thân cận của tôi.
Ông còn ở đây trách tôi?”
Vì chuyện ra tay với người phụ nữ của Trình Đế Uy, gã đã phải dùng không ít tiền mới có thể đè xuống được phía cảnh sát.
Thậm chí còn khiến A Tín và A Thạch bị thương nghiêm trọng.
Tất cả chỉ vì nghe theo lão già trước mặt!
“Chuyện các thuộc hạ của cậu, tôi cũng đã nghe nói.
Thật sự tôi lấy làm tiếc cho họ.”
Nguyên lão tiên sinh căn bản không hề bị sự quở trách của Hạ Quân Sơn làm cho tức giận, từ đầu đến cuối đều giữ thái độ bĩnh tĩnh: “Thực ra chính tôi cũng không ngờ rằng thằng nhãi Trình Đế Uy đó lại có thể thản nhiên mà giải quyết vấn đề như vậy.
Hành động của nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Quả thật là ông ta đã đánh giá thấp kẻ thừa kế do đích thân Chu Khải Tường lựa chọn.
Bố già đúng là bố già, cho dù đã rời khỏi tổ chức thì vẫn để lại một hòn đá ngáng đường vô cùng lợi hại.
Nhìn vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta, Hạ Quân Sơn chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.
Gã rút một điếu thuốc từ trong bao ngậm vào miệng,