Hong Kong về đêm dường như càng trở nên hoa lệ hơn bao giờ hết.
Khi thế giới xung quanh bao phủ một màu đen u tối, cả thành phố lại đắm mình trong ánh sáng rực rỡ.
Ánh đèn từ các tòa nhà cao ốc hắt lên mặt biển trong vịnh Victoria, lung linh và huyền ảo.
Những khu phố đèn đỏ với hàng trăm quán bar, những quầy rượu lớn nhỏ, các quán cà phê, nhà hàng, những câu lạc bộ chưa bao giờ vắng lặng.
Khi màn đêm buông xuống, khi ánh sáng thắp lên, cũng là lúc các khu đèn đỏ bắt đầu đông đúc, sôi động và náo nhiệt.
Trong sòng bạc Nam Dương lúc này, cảnh tượng cũng vô cùng huyên náo và tấp nập.
Tiếng reo hò, tiếng quay roulette, tiếng máy đánh bạc điện tử,… vô số âm thanh hỗn loạn hòa nhịp với nhau, tạo thành một bản giao hưởng cuốn hút đầy cám dỗ không ngừng thôi thúc con người sa đọa.
Bước vào sòng bạc, hoặc là một bước lên mây, hoặc là mất hết tất cả.
Ai dám tự tin khẳng định bản thân có thể thoát khỏi sự mê hoặc của trò chơi đỏ đen?
Hạ Đông Thành đứng bên cửa sổ của phòng nghỉ cao cấp, trên tay hắn là một ly Bourbon Whiskey.
Mỗi khi bàn tay cầm ly hơi lắc nhẹ, chất lỏng màu hổ phách đặc trưng lại bắt đầu dao động, những viên đá trong cốc sẽ va vào thành thủy tinh, phát ra âm thanh ‘leng keng’ vui tai.
Nơi này là phòng nghỉ cao cấp dành riêng cho ông chủ của sòng bạc Nam Dương.
Cửa sổ căn phòng được thiết kế bằng kính thủy tinh trong suốt cường lực, đứng từ đây nhìn xuống vừa hay có thể thấy được toàn bộ khung cảnh bên trong sòng bạc.
Thế nhưng trái ngược với những thanh âm náo nhiệt dưới kia, căn phòng lúc này lại yên tĩnh đến dị thường.
“Chẳng trách con người có thể bất chấp tất cả vì tiền tài và quyền lực.
Từ trên cao nhìn xuống những kẻ thấp kém dưới kia, thật đúng là sảng khoái!”
Từ đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói, Hạ Quân Sơn chậm rãi đi tới bên Hạ Đông Thành.
Trên tay gã còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở, trên gương mặt không hề che giấu cười ngạo nghễ: “Nhìn xem, Đông Thành.
Nhìn những kẻ ngu ngốc đang ra sức “cống nạp” cho chúng ta.
Tà Diệc của chúng ta đã lớn mạnh tới mức nào rồi.”
Hạ Đông Thành chỉ lặng lẽ đưa ly Whiskey lên môi, từ tốn nhấp một ngụm rượu.
Dường như khung cảnh hào nhoáng dưới kia căn bản không hề lọt vào mắt hắn.
“Hạ lão đại!”
Sau lưng hai người đàn ông bỗng vang lên tiếng gọi lả lướt.
Là Thi Mạn.
Bên cạnh cô ả còn có một người phụ nữ khác.
Thi Mạn tựa người lên thành sofa, dáng vẻ lả lơi dụ hoặc.
Cô ả ngoắc ngoắc tay ra hiệu với Hạ Quân Sơn: “Đừng đứng đó nữa.
Mau lại đây với em.”
Hạ Quân Sơn nhìn thấy Thi Mạn, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ yêu chiều sủng ái.
Gã nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, mà người phụ nữ kia cũng thức thời xích ra xa.
Hạ Đông Thành tự mình tìm một vị trí cách xa ba người họ.
Hắn ngồi một mình trên sofa đơn, lẳng lặng thưởng thức ly rượu trong tay.
“Chẳng phải đã bảo không được gọi anh là ‘Hạ lão đại’ hay sao?” Hạ Quân Sơn nắm lấy cằm Thi Mạn, giả vờ hung dữ đe dọa: “Gọi là gì? Hả?”
Nói rồi, gã còn muốn cúi đầu hôn cô ả.
“A đừng, anh đừng vậy mà.
Còn có nhị gia với Liễu Nhi ở đây.” Thi Mạn vừa khúc khích cười, vừa nghiêng đầu tránh né khỏi gã: “Quân Sơn, em nhột.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Hạ Quân Sơn mới hài lòng buông tha cho Thi Mạn.
Gã ngồi thẳng lên, nhưng vẫn không quên hôn nhẹ một cái lên má cô ả: “Ngoan.”
Nhìn hai kẻ trước mặt đang không ngừng chim chuột, lông mày Hạ Đông Thành bất giác nhíu lại thành hình chữ ‘Xuyên’.
Hắn ngửa cổ uống hết chỗ rượu trong ly, trầm giọng nói với Hạ Quân Sơn: “Đừng bảo tôi không nhắc anh trước.
Lão đại, chớ nên quá kiêu ngạo.”
Nụ cười trên môi Hạ Quân Sơn chầm chậm biến mất.
Ánh mắt gã lạnh lùng liếc sang kẻ duy nhất có cùng huyết thống với mình, giọng nói tràn đầy cảnh giác: “Đông Thành, chú mày có ý gì?”
“Là về ông già bên Hoàng Ảnh Môn.”
Hạ Đông Thành đặt mạnh chiếc ly lên mặt bàn.
Hắn ngả hẳn lưng ra sofa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Mặc dù tôi chẳng ưa gì cái bản mặt của