[Gặp lại]
Đầu tháng tư, thành phố Lăng.
Một trận mưa lớn vào buổi chiều đã làm ướt toàn bộ thành phố.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong quán cà phê ở tầng một của sảnh chờ sân bay, một số hành khách bị hoãn chuyến bay bởi cơn mưa đã có chút mất kiên nhẫn, nhỏ giọng phàn nàn về thời tiết đột ngột trở xấu này.
Cố Dao Tri chống má, ngồi ở chỗ trong góc, thìa nhỏ nhàn nhã khuấy cốc cà phê mùi vị bình thường nhưng giá cả lại không tầm thường.
"Xin hỏi, chỗ ngồi này đã có người chưa?"
Đây là người thứ ba tới đây bắt chuyện trong vòng nửa tiếng qua rồi.
Cô ngước mắt lên, dịu dàng gật đầu với người nọ: "Có người rồi, bạn trai tôi lát nữa quay trở lại."
Người nọ nghe vậy thì dừng một chút, tiếp đó tự mình ngồi xuống, từ trong áo khoác lấy ra một tấm danh thiếp: "Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, chỉ làm phiền cô vài phút mà thôi."
Tầm mắt cô hạ thấp xuống, dừng lại trên tấm danh thiếp viết tên người đại diện của công ty giải trí XX, ngưng lại hai giây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chắc hẳn là cô đã từng nghe qua công ty của chúng tôi, hoặc là biết nghệ sĩ của công ty chúng tôi." Chú ý đến ánh mắt của cô, người nọ cười rồi kể ra mấy cái tên.
Cố Dao Tri vừa về nước, không quá chú ý đến xu hướng giới giải trí ở trong nước, đối với công ty này cùng với mấy ngôi sao dường như rất nổi tiếng kia thì ngay cả quen tai cũng đừng nói tới.
Cô dùng ngón trỏ chỉ hai má, buông cánh tay xuống, ngước mắt lên chờ anh ta nói tiếp.
"Tôi ở bên kia để ý đến cô rất lâu." Người nọ cũng đi thẳng vào chủ đề, trong ánh mắt thẳng thắn quan sát: "Tôi cảm thấy hình tượng của cô rất phù hợp với yêu cầu đối với nghệ sĩ của công ty chúng tôi, nếu như cân nhắc bước vào giới giải trí, tôi có thể giúp đỡ cô."
Vẻ ngoài của Cố Dao Tri cực kỳ tốt, ngũ quan tinh xảo, mặt trái xoan, dùng từ xinh đẹp đã không thể miêu tả hết được, là loại vẻ đẹp của cốt cách và tướng mạo của phương Đông, lại có một gương mặt dịu dàng, thêm vài phần hòa nhã, cười nhẹ cũng đã khiến trái tim người ta run lên.
Ngồi trong quán cà phê có chút ồn ào này, có cảm giác thanh nhàn vô dục vô cầu trong từng cử chỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tựa như tiên giáng trần.
Ngay cả khi ở trong một góc yên tĩnh, cũng rất khó khiến người khác không chú ý đến.
Nghe người này nói xong, cô im lặng vài giây, nhẹ giọng đáp: "Cám ơn anh nhưng tôi không suy xét đến chuyện này."
Đoán chừng người này là người đại diện có tiếng, rất ít khi bị người ta từ chối, biểu cảm trên mặt tỏ ra có chút bất ngờ.
Người nọ giật giật môi, muốn lên tiếng lần nữa thì đúng lúc này điện thoại đặt trên bàn rung chuông.
Cô cầm lấy điện thoại lên, trước khi nhấn nhận cuộc gọi cô nhìn người ở phía đối diện, thấy anh ta dường như không có ý định rời đi, Cố Dao Tri đưa tay đẩy danh thiếp trên bàn trở lại, rồi nói lời cảm ơn, người kia mới không vui vẻ đứng dậy.
Lúc bấm nút mở màn hình điện thoại, trong loa truyền đến giọng nói xin lỗi của cô bạn thân Đường Nam: "Cố Cố, tớ bị kẹt trên đường, ở đằng trước hình như xảy ra tai nạn, có lẽ sẽ đến trễ một chút, ôi trời, cơn mưa này bất chợt quá đi, nếu như sớm biết tớ đã ra ngoài sớm hơn một chút rồi."
"Tớ không vội, cậu chú ý an toàn, lái xe thì đừng gọi điện thoại." Cô nhìn qua cơn mưa lớn chưa dừng lại bên ngoài cửa sổ kính.
"Xe không nhúc nhích được, tớ chán quá, hai chúng ta nói chuyện tám chuyện đi." Đường Nam nói: "Đúng rồi, lát nữa cậu muốn ăn gì nào?"
Cố Dao Tri nhấp một ngụm cà phê: "Món cay Tứ Xuyên, hay là lẩu."
Cô cười: "Mao Huyết Vượng cũng được."
Đường Nam lời ít ý nhiều: "Mãi đến giờ phút này cuối cùng tớ mới cảm nhận được, Cố Cố, cậu thật sự đã trở lại rồi!"
"Thế nào?"
"Mấy năm nay gọi video với cậu, nhìn gương mặt của cậu, thế mà thỉnh thoảng tớ lại cảm thấy cậu ăn sương."
“ … ”
Giọng nói của Đường Nam hơi hưng phấn hơn: "Chờ nhé chị em, lát nữa dẫn cậu đi ăn no uống say, thỏa mãn dạ dày Trung Quốc đã lâu không gặp của cậu!"
"Nhà hàng Tứ Xuyên thường xuyên đi trong ngõ ngoài trường thời chúng ta đi học thì sao?"
Cố Dao Tri chớp mắt: "Cửa hàng kia vẫn còn ư?"
Năm kết thúc thi đại học ấy, Cố Dao Tri đi theo mẹ ra nước ngoài, đến bây giờ đã tròn sáu năm không đặt chân về lại nơi này.
Thành phố này thay đổi nhanh hơn cô tưởng tượng, khi từ trên máy bay nhìn xuống, trong thành phố nhìn thoáng qua đâu cũng thấy nhộn nhịp.
Giống như đã đến một nơi xa lạ.
Đường Nam: "Còn đó, đầu bếp trong cửa hàng kia cũng không đổi, việc làm ăn cũng rất tốt, trong ngõ không biết đã thay bao nhiêu nhà hàng, chỉ có bảng hiệu cũ của nhà hàng đó còn treo."
Cố Dao Tri ừ một tiếng, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót.
Giống như một người nhớ đến chuyện xưa, được kể vẫn luôn có người nào đó vẫn ở chỗ cũ chờ đợi bạn.
Tất nhiên, đó là do tay nghề của người đầu bếp.
Cô khịt mũi, nhanh chóng kiềm hãm phần tự mình đa tình kia, trong lúc cụp mắt, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện thêm một tấm danh thiếp quen mắt.
Người đại diện giải trí không biết từ khi nào lại đứng bên cạnh cô: "Nếu cô thay đổi suy nghĩ, hãy nhớ liên hệ với tôi."
Thật đúng là cố chấp.
Sau đó, Cố Dao Tri nhận danh thiếp với ánh mắt thành khẩn của anh ta.
Bên kia Đường Nam nghe thấy cuộc trò chuyện bèn nổi tính tò mò: "Ai đang nói chuyện với cậu vậy? Còn yêu cầu cậu liên lạc với anh ta nữa chứ."
"Một người tìm kiếm ngôi sao." Cố Dao Tri trả lời cô ấy.
"Ồ, tìm kiếm ngôi sao à." Đường Nam đối với tình huống này không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, bình thường cô ấy cũng rất chú ý đến các tin đồn giải trí, thuận miệng hỏi: "Là công ty giải trí nào thế?"
Cô nói một cái tên.
Giọng nữ trong loa có vài phần hứng thú: "Ôi, còn là công ty giải trí lớn đấy!"
"Thật ra, nếu đơn giản suy nghĩ chỉ để kiếm tiền, Cố Cố, tớ cảm thấy cậu vẫn có thể suy nghĩ một chút."
Cố Dao Tri khẽ cười: "Cái gì tớ cũng không biết, suy nghĩ cái gì chứ."
"Không biết thì làm sao, năng lực nghiệp vụ của tiểu hoa đán nổi tiếng của công ty này cũng không được tốt lắm đâu, còn là mớ hỗn độn hot đó! Bất kỳ vụ scandal nào cũng có thể lên trang nhất." Đường Nam nói tiếp: "Trước khi lên xe tớ còn lướt được hot search của nữ minh tinh nào đó với Bùi Trì…"
Nghe thấy cái tên này, cánh tay Cố Dao Tri bưng ly cà phê lên bỗng dừng lại.
"Này, Cố Cố, cậu còn nhớ Bùi Trì không?"
Năm kết thúc thi đại học ấy, hai người từng qua lại một thời gian, thế nhưng trải qua không bao lâu, Cố Dao Tri đã đi du học, có lẽ hai tháng sau, Đường Nam mới biết được tin cô xuất ngoại, sáu năm qua Cố Dao Tri chưa bao giờ nhắc tới Bùi Trì với cô ấy, giống như đã quên mất.
Đường Nam dừng một chút, do dự hỏi: "Cậu và Bùi Trì, năm đó, rốt cuộc là ai đề cập