[Nhìn lén tôi à.]
Giọng nói quen thuộc lại xa lạ xuyên qua tiếng mưa lọt vào lỗ tai, có một cảm giác không chân thật lắm, giống như đã trải qua một đời.
Đầu Cố Dao Tri lập tức trống rỗng, ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cô lắc đầu: "Không cần, bạn tôi cũng sắp…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời còn chưa dứt, người đàn ông vừa nhấc tay lên, đột nhiên ném chiếc ô kia về phía cô, rơi thẳng vào trong lòng cô.
Động tác nhanh chóng.
Cố Dao Tri vô thức đưa tay bắt lấy.
Lại ngước lên nhìn, người đàn ông đã chuyển tầm mắt, xoay người đi vào dưới tán ô, không cho cô lấy nửa ánh mắt, nhấc chân về phía bãi đỗ xe.
Người đàn ông bên cạnh anh, có lẽ cảm thấy hành vi của Bùi Trì không quá lịch sự, trước khi đi, còn hơi áy náy gật đầu với cô.
Đợi dáng người cao gầy kia lên một chiếc xe màu đen rồi biến mất trong màn mưa, gió ẩm ướt thổi qua hai gò má, suy nghĩ của cô cũng rõ ràng hơn một chút.
Suy nghĩ về tình huống mới xảy ra vừa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy, đây có phải là đã nhận ra cô rồi đúng không?
Cố Dao Tri cúi đầu, nhìn chiếc ô màu đen được gấp ngay ngắn trong tay mình.
Nhất thời cô không thể phân biệt được.
Cách đó không xa có tiếng giẫm nước đến gần, tâm tư bay đi được kéo trở lại, Đường Nam đi tới trước mặt, nhìn thấy đồ trong tay cô, ngạc nhiên nói: "Này, đây không phải cậu có ô sao?"
Cố Dao Tri bỏ ô vào trong túi áo khoác, nhận lấy chiếc ô trong suốt của Đường Nam, mở ra, tay trái xách vali lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói đến bên miệng, hai chữ Bùi Trì lại nuốt trở về, đổi lời nói: "Một người tốt bụng cho."
…
Sau khi hai người lên xe, xe rời khỏi sân bay, mưa đã giảm thế nhưng đường xá vẫn không tốt.
Bên ngoài tiếng còi vang lên, mà trong không gian yên tĩnh khép kín trong xe, hai cô gái đã lâu không gặp, giống như có những lời nói mãi không hết.
"Cố Cố, lần này cậu trở về còn đi không?"
Cố Dao Tri: "Ừm, chắc có.”
"Cũng đúng, mẹ cậu còn ở nước ngoài, cậu cũng không thể ở lại bên này." Đường Nam khẽ thở dài, lập tức hỏi thêm: "Đúng rồi, gần đây trạng thái của dì như thế nào?"
Vẻ mặt của Cố Dao Tri giãn ra: "Đã ổn định rồi, không có vấn đề gì lớn."
"À, vậy thì tốt rồi." Đường Nam cười nói: "Nếu đã như vậy, lần này cậu trở về thì ở thêm vài ngày đi, tốt nhất là có thể đợi đến khi tớ kết hôn, rồi làm phù dâu cho tớ."
Cố Dao Tri nhìn cô ấy: "Nghe lời này của cậu là sắp có tin tốt rồi sao?"
Xe phía trước chậm rãi di chuyển, Đường Nam cũng lái về phía trước một chút: "Ừm … Thế nào cũng phải một năm sau cơ, bạn trai của tớ vừa được thăng chức, gần đây công việc của anh ấy bận rộn lắm.”
Nói tới câu này, Đường Nam liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh trang điểm mộc mạc thế nhưng vẫn rực rỡ như trước và chiếc ô màu đen của nam cô cầm trong tay, cô ấy cười hì hì nói: "Cố Cố, công ty bạn trai của tớ có mấy người đàn ông độc thân chất lượng cao đấy, mấy năm nay cậu vẫn chưa nói về bạn trai mà, nếu không thì lần này trở về nói chuyện với một người đi?"
"Ây, trước tiên cậu đừng từ chối." Đường Nam không đợi cô lên tiếng đã giành nói: "Cậu nghe tớ giới thiệu cho cậu trước đi đã!"
Cố Dao Tri nở nụ cười, giọng điệu thong thả: "Vậy cậu nói đi."
Nghe thấy cô thả lỏng, Đường Nam hắng giọng: "Một trong số đó là quản lý bộ phận nghiên cứu của bọn họ, nhà dòng dõi Nho học, cha mẹ đều là giáo sư đại học, bản thân cũng là một sinh viên tài năng, ngoại hình đoan chính, là kiểu người nhã nhặn."
Cố Dao Tri nâng mi dài lên, đèn xe phía trước xuyên thấu qua nước mưa phản chiếu lại mấy dải màu sáng, cô chớp chớp mắt: "Nghe có vẻ không tệ."
Đường Nam ừm một tiếng: "Tớ đã tiếp xúc vài lần rồi, tính cách dịu dàng, rất biết chăm sóc người khác."
Cố Dao Tri ôn nhu đáp: "Vậy sao."
Thấy cô dường như không có ý phản đối, Đường Nam tiếp tục nói: "Còn có một người trong bộ phận của bạn trai tớ, nhỏ hơn cậu hai tuổi, tích cực tiến bộ, lạc quan đẹp trai, thời đại này chuyện tình chị em rất đẹp bao sướng luôn nha!”
Cố Dao Tri cười nhạt: "Rất được.”
Nghe giọng điệu lơ đễnh thậm chí có hơi qua loa, Đường Nam biết cô căn bản không để trong lòng.
Thấy người bên cạnh không lên tiếng, Cố Dao Tri nghiêng đầu, đôi mắt vừa trong suốt vừa vô tội, không quá chân thành hỏi: "Còn nữa không?"
“ … ”
Đường Nam tự biết bản thân không thể lay chuyển được cô, rất biết điều không tiếp tục đề tài này nữa. Cũng không tự chủ mà nhớ tới cái hot search lúc trước kia, trong đầu hiện ra một bóng người, âm thầm cảm khái.
Mối tình đầu này quá ngoạn mục, vẫn là sai người rồi.
…
Đi đến trường học vẫn còn một đoạn đường nữa, loại thời tiết xấu này không biết còn phải kẹt bao lâu nữa.
Hai người quyết định lần sau rồi đến quán ăn Tứ Xuyên kia, tìm một quán cháo bên đường gần đó để giải quyết bữa tối. Chờ từ nhà hàng đi ra, Đường Nam nhận được điện thoại của biên tập viên, có một bản thảo cần dùng gấp, phải tạm thời quay trở lại tăng ca.
Trở lại xe, Đường Nam lẩm bẩm oán giận: "Bình thường tớ bận rộn ngay cả ngày nghỉ cũng không có, không dễ gì mới xin nghỉ được một ngày, còn bị gọi trở về tăng ca, hơn nữa cậu vừa xuống máy bay, tớ còn muốn dẫn cậu về nhà để cậu nghỉ ngơi sớm một chút."
Cố Dao Tri thắt dây an toàn: "Tớ không mệt đâu, đã ngủ trên máy bay rồi, cậu cứ bận việc của mình trước đi."
Đường Nam khởi động xe, chợt nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, câu lạc bộ biên tập của tớ cách phòng làm việc của thầy cô không xa, cậu theo tớ về tòa soạn cũng nhàm chán, có muốn thuận đường thì đi thăm thầy cô không?"
Thầy trong miệng Đường Nam là ân sư mỹ thuật của Cố Dao Tri, họa sĩ trường phái ấn tượng nổi tiếng Chung Hoài Lễ của thành phố Lăng, cô vốn muốn ổn thỏa hai ngày rồi mới đến thăm thầy giáo, nhiều năm không gặp cũng thực sự nhớ, Cố Dao Tri suy nghĩ một chút: "Cũng được."
Khi đến nơi, cơn mưa lớn cuối cùng cũng đã tạnh.
Phòng làm việc của Chung Hoài Lễ nằm ở một khu phố cổ ở trung tâm thành phố, tòa nhà nhỏ hai tầng theo phong cách cũ sát nhau, có một cảm giác thanh nhã yên bình.
Lúc gần tối, sắc trời tối tăm, ánh đèn màu vàng ấm áp ven đường nhuộm vài phần ấm áp cho màn đêm sắp tới.
Sau khi Cố Dao Tri xuống xe, đi đến cốp xe lấy quà tặng thầy cô, trước khi đi Đường Nam hạ cửa sổ xe: "Buổi tối nhiệt độ thấp, tớ đến sẽ nhắn Wechat cậu hẵng đi ra, thời tiết như này rất dễ bị cảm lạnh."
"Sao cậu lại chăm sóc giống như người yêu thế." Cố Dao Tri trêu ghẹo.
Đường Nam liếc cô một cái: "Vậy có thể làm sao bây giờ, ai bảo cậu không có người yêu cơ chứ."
"Vậy thì phải cảm ơn vì đã quan tâm rồi." Cố Dao Tri mím môi cười, khom lưng vẫy tay áo với cô ấy: "Trên đường chú ý an toàn nhé."
Đường Nam bĩu môi mỉm cười, đóng cửa sổ rồi lái xe đi.
Bên ngoài quả thật rất lạnh, trong hơi thở mang theo khí lạnh, Cố Dao Tri sửa lại cổ áo khoác, nhấc chân đi về phía sau, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy một chiếc xe tư nhân cao cấp đỗ ở ven đường cách đó không xa, không