[Bùi Trì là sếp của công ty các cô sao?]
Ăn xong bữa sáng, Cố Dao Tri thu dọn qua loa một chút, sau đó thì ra ngoài. Dựa theo thông tin của căn phòng thu thập được tối hôm qua, đi xem hai căn phòng gần đó.
Kết quả đều không hợp, điều kiện tốt một chút thì giá cả quá đắt, giá cả phù hợp thì an ninh lại không tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà thời gian vẫn còn nhiều, có thể từ từ tìm.
Đến buổi trưa, trên đường về đi qua một quán nhỏ bán bánh rán, mùi thơm của bánh thoang thoảng bay vào trong mũi, lập tức đánh thức vị giác.
Đã lâu rồi Cố Dao Tri không ăn mấy loại đồ ăn vặt này, đúng lúc khách hàng cuối cùng rời đi, cô đi tới gọi một phần.
“Thêm nhiều cay, cảm ơn.”
Trong lúc chờ đợi, phía sau đột nhiên có người kêu cô một tiếng: “Dao Tri?”
Cô quay đầu lại, một người đàn ông trung niên khi nhìn rõ mặt cô thì đi tới.
Cố Dao Tri giọng điệu bình tĩnh: “Chú Vương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu du học về nước rồi sao?” Người đàn ông hỏi.
Cô ừm một tiếng.
Người đàn ông: “Mẹ cháu cũng về cùng cháu à?”
“Không ạ.” Cố Dao Tri lắc đầu, nhìn đi chỗ khác.
Người đàn ông gật đầu, sau đó nói tiếp: “Lần trước ta đi thăm cha cháu, ông ấy còn nhắc đến hai người với chú, nói rằng mấy năm nay, hai mẹ con cũng không đi thăm ông ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ cháu li hôn với ông ấy rồi thì cũng thôi nhưng cháu thân là con gái, nếu như đã về nước rồi thì nhớ đi thăm ông ấy một chút.” Người đàn ông thở dài một tiếng: “Cha cháu đã chịu khổ rất nhiều, người cũng gầy đi.”
Chú Vương là đồng nghiệp của cha cô, trước đây thường xuyên qua lại, còn đến nhà mấy lần.
Khi Cố Dao Tri học cấp ba, ông ấy còn tặng cô một bộ dụng cụ vẽ tranh, cô vẫn coi ông ấy là bậc cha chú nhưng lời này cô lại không thể đồng ý được.
Bên kia bánh đúng lúc đã làm xong, Cố Dao Tri cầm lấy cái túi, nhìn người đàn ông: “Chú Vương, cháu còn có việc, cháu đi trước đây ạ.”
Chưa đi được bao xa thì nghe thấy người đằng sau khịt mũi một tiếng.
“Đồ bất hiếu!”
…
Một đường đi đến cổng tiểu khu, Cố Dao Tri mới nhớ ra bánh rán còn chưa ăn.
Cô cầm lên, mở túi ra cắn một miếng.
Đã nguội rồi.
Cố Dao Tri buộc lại túi đi vào trong tiểu khu, lên lầu vừa mới bước vào phòng, điện thoại trong túi reo lên, là mẹ cô đang ở nước ngoài gọi về.
Cô nghe điện thoại.
Giọng nói Khương Tinh Vân dịu dàng: “Tri Tri, bên con chắc là đang buổi trưa nhỉ, ăn cơm trưa chưa?”
“Đang chuẩn bị ăn ạ.” Trong khi nói chuyện cô nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, nhanh chóng hỏi: “Mẹ hôm nay sao lại dậy sớm thế, trong người có chỗ nào không thoải mái sao? Mẹ có uống thuốc không?”
“Không phải không thoải mái, thuốc cũng đang uống bình thường.” Khương Tinh Vân ấm áp nói: “Chỉ là vừa nằm mơ một giấc mơ, tỉnh dậy thì không ngủ được nữa.”
Nghe thấy vậy, Cố Dao Tri mới yên tâm, thay dép đi tới phòng bếp, cười nhẹ hỏi: “Mẹ mơ thấy cái gì thế?”
“Mẹ mơ thấy đêm ra nước ngoài đó.” Khương Tinh Vân trong điện thoại im lặng mấy giây, lại nhỏ giọng nói: “Tri Tri, mấy năm này mẹ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con, còn có…”
“Chàng trai đó.”
Nghe được những lời này Cố Dao Tri đang rót nước dừng lại.
Đây không phải lần đầu tiên mẹ cô nói như vậy, có lẽ là do cô về nước khiến cho Khương Thanh Vân lại mơ thấy lúc trước.
Giọng nói Khương Thanh Vân áy náy: “Nếu không phải vì mẹ, các con cũng sẽ không chia tay.”
“Không liên quan đến mẹ đâu.” Cố Dao Tri nhẹ giọng an ủi: “Mẹ đừng vì những chuyện này mà suy nghĩ nữa, đối với cơ thể không tốt.”
Sợ Khương Tinh Vân tiếp tục nghĩ nhiều, cô cười, giọng điệu trông có vẻ không quá để ý: "Hơn nữa đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ con sống cũng rất tốt, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa.”
Khương Tinh Vân cũng biết tình trạng cơ thể của mình, một khi suy nghĩ nhiều thì trạng thái tinh thần sẽ trở nên rất tệ, bà thở dài một hơi: “Ừ, mẹ biết rồi, con ở bên đó phải chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại nhé.”
Cố Dao Tri: “Vâng.”
Cúp điện thoại, cô cụp mắt xuống ngây người một lúc lâu.
Điện thoại trong tay lại reo lên, Cố Dao Tri cầm lên nhìn, là một số lạ trong nước.
Sau khi nghe, trong điện thoại truyền tới một giọng nữ rất dễ nghe: “Xin hỏi, là cô Cố Tri Dao đúng không?”
“Là tôi.”
“Xin chào, bên tôi đây là hiệp hội mỹ thuật thành phố, tôi gọi điện thoại cho cô là muốn mời cô tổ chức một buổi triển lãm tranh cá nhân, cô xem cô có ý nguyện này không?”
“Mời tôi tổ chức triển lãm tranh cá nhân?” Cố Dao Tri có hơi bất ngờ, cô vừa về nước, danh tiếng ở trong nước còn chưa đến mức có thể tổ chức triển lãm tranh.
Cô do dự hỏi: “Nhưng mà, tôi mới tốt nghiệp học viện mỹ thuật được hai năm, sao lại mời tôi?”
“Chúng tôi bên này nhận được ủy thác của người khác, cụ thể thì tuần sau cô có thể gặp người tổ chức để bàn thêm.”
Cố Dao Tri đối với tin tức này cảm thấy không quá chân thực.
Nhưng mà cô vẫn đồng ý.
Sau đó cô xác nhận lại số điện thoại vừa nãy, quả thực là hiệp hội mỹ thuật, lúc này cô mới nhận ra niềm vui đến một