[Trước mắt độc thân.]
Quay vào trong xe, Đường Nam hiếu kì hỏi: “Hai người đứng bên ngoài nói gì đó?”
“Trả ô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trả ô?” Đường Nam sửng sốt, sau đó chậm chạp phản ứng lại, hai mắt mở to: “Không đúng, chuyện gì vậy? Cái, cái ô này không lẽ là của Bùi Trì…”
Cố Dao Tri thắt dây an toàn, bình tĩnh nói: “Ừm, là anh ấy đưa.”
Đường Nam sững sờ hơn mười giây mới có thể tiêu hóa được tình huống này.
Mới vừa nãy cô còn đang hưng phấn giữ thể diện cho bạn thân, không ngờ tới giây tiếp theo đã bị vả mặt rồi.
“Mất mặt chết đi được, chị em à.”
Đường Nam than ngắn thở dài: “Tớ xin lỗi cậu.”
“Không sao.” Cố Dao Tri thản nhiên nói: “Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc xe chạy ra khỏi thành phố cổ, tránh được giờ cao điểm, thời gian này trên đường khá thông thoáng.
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, trên kính cửa sổ có một tầng sương trắng mỏng, trên đường đi Đường Nam vẫn luôn âm thầm quan sát cảm xúc của cô, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại nuốt trở về.
Thấy cô ấy do dự muốn nói lại thôi, Cố Dao Tri cười nói: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Đường Nam mím môi cười: “Cậu nhìn ra à.”
Cố Dao Tri liếc cô một cái: "Muốn hỏi chuyện trong điện thoại ở sân bay?”
Đường Nam không lên tiếng, âm thầm thừa nhận.
“Là mình đề ra.”
Đường Nam à một tiếng, sau đó nói theo một tiêu chuẩn kép: “Thật ra ai nói chia tay, ai đá ai đều không sao cả, các cặp đôi đều là phân phân hợp hợp, cãi nhau chia tay, tính cách không hợp, làm gì có nhiều đôi có thể một đường đi đến cuối cùng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đột nhiên nghĩ tới người đàn ông ở trong phòng triển lãm, vẻ mặt khi đối mặt với Cố Dao Tri thật sự là không dễ nhìn, không giống với tính cách ngạo mạn trời sinh hồi cấp ba, dường như cả quá trình đều lạnh nhạt.
Đường Nam nghĩ nghĩ, khuyên nhủ: “Cậu cũng không cần quá để ý đến thái độ của Bùi Trì.”
Cố Dao Tri cười nhạt ừm một tiếng. Ánh sáng của đèn đường xuyên qua lớp sương chiếu vào cửa xe, ánh sáng mịt mờ cùng với bóng đêm khiến cho tầm nhìn trước mắt có chút mơ hồ.
Đêm đó, ánh mắt lơ đãng của chàng trai trẻ cũng hiện ra trước mắt.
“Thật ra, tôi không thích cậu.” Cô thấp giọng nói.
Thân ảnh của chàng trai bị màn đêm bao la bao phủ, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch nhưng khi nói chuyện với cô giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: “Vậy tại sao lại đồng ý với tôi.”
“Cậu quá chủ động rồi, tôi không tiện từ chối.”
…
Trong một quán bar mới mở ở trung tâm thành phố.
Ánh đèn tối đem theo vài phần ái muội mơ hồ, giọng hát trầm ấm đầy nam tính của người đàn ông đang tự đàn tự hát trên sân khấu nhẹ nhàng, đơn giản vang vọng cả quán bar, sự êm dịu ấy xua tan đi những hào nhoáng và ồn ào.
Ở quầy bar riêng biệt phía bên phải sân khấu, người đàn ông ném áo khoác ra, vừa ngồi xuống, bên người ngay lập tức có người đến gần, nhìn anh một cái.
“Cậu ăn mặc chỉn chu như thế này là đi gặp cha vợ à?”
Bùi Trì liếc anh ấy một cái, một tay cởi hai chiếc cúc áo ở cổ, giọng điệu khó gần: “Cách xa tôi ra một chút.”
“Ài, người anh em đừng như vậy chứ.” Hứa Hạo Thiên rót một ly rượu, đẩy tới trước mặt Bùi Trì, cười nịnh nọt: “Tôi đây không phải cố ý tới nhận lỗi với cậu sao.”
Bùi Trì chống khuỷu tay lên quầy rượu, ngón tay nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm: “Sau này sinh nhật cậu đừng mời tôi nữa.”
Hứa Hạo Thiên thấy anh nhận lấy ly rượu, vừa thở nhẹ ra một hơi, nghe thấy vậy lại bất đắc dĩ nói: “Không phải chứ, chỉ truyền một cái scandal thôi mà, cậu có cần phải như vậy không.”
Bùi Trì đặt ly rượu xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện xấu này không dính đến cậu cậu tất nhiên sẽ cảm thấy không đến nỗi!”
Nghe thấy lời này, không biết còn tưởng rằng đây là chuyện xấu hổ đến mức nào, Hứa Hạo Thiên bĩu môi lẩm bẩm: “Có scandal với nữ minh tinh đang nổi, tôi ngược lại cũng muốn.”
“Có điều…” Hứa Hạo Thiên bĩu môi: “Người ta dù sao cũng là nữ minh tinh, cậu làm như vậy, haiz, vẫn có hơi tuyệt tình.”
“Người này dù sao cũng là tôi mời tới, hay là cậu nể mặt tôi…”
Người đàn ông nhướng mày ghét bỏ, liếc mắt qua.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Bùi Trì, Hứa Hạo Thiên lập tức cười ha ha, lời định nói nuốt vào trong bụng.
“…”
Bùi Trì không để ý anh ta, anh dời tầm nhìn.
Hứa Hạo Thiên tự rót cho mình một ly rượu, uống vài ngụm, nhìn ánh mắt của người bên cạnh.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, người đàn ông cụp mi xuống, lông mày thẳng tắp, dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, nhìn có vẻ vừa bạc tình vừa cấm dục.
Nếu không phải biết tên gia hỏa này đã từng học chung cấp ba với Cố Dao Tri thì với thái độ đối với phụ nữ mấy năm nay, anh ấy cũng không nhịn được hoài nghi xu hướng tính dục của tên gia hỏa này.
Nghĩ đến đây, con người Hứa Hạo Thiên này nhiều lời, không nhịn được nói những lời nhàm chán: “Cậu nói cậu, cứ nói về bạn gái một cách bình thường thì chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì à, cũng bớt cho người khác lo lắng, hơn nữa mẹ cậu cũng có thể an tâm phần nào.”
“Cậu không biết thôi, mẹ cậu lúc trước đã thăm dò đến chỗ của tôi rồi.” Hứa Hạo Thiên uống hết một ly, lại đổ đầy rượu: “Lần đó tôi ra nước ngoài du lịch, lúc mà hai chúng ta gặp nhau ở quán bar của nước Anh, tối hôm đó cậu uống say mèm, tôi đỡ cậu về khách sạn, thuận tay nghe điện thoại của mẹ cậu luôn.”
“Kết quả sáng hôm sau, mẹ cậu cố ý gọi một cuộc điện thoại cho tôi, hỏi tôi rất nhiều chuyện, chỉ thiếu điều trực tiếp hỏi quan hệ giữa tôi với cậu!”
“…”
Hứa Hạo Thiên gãi gãi đằng sau gáy: “Cho nên tốt nhất cậu nên có bạn gái sớm chút đi, nếu không tôi cũng không dám đến nhà cậu nữa, sợ bị hiểu lầm.”
Bùi Trì nhướng mày: “Yên tâm, tôi sẽ giải thích với mẹ tôi.”
Hứa Hạo Thiên gật đầu: “Vậy thì được.”
“Nhưng dù có thế nào cũng không được bụng đói ăn quàng.” Giọng điệu người đàn ông vô cùng chán ghét, nhẹ giọng nói: “Với cậu.”
“…”
Hứa Hạo Thiên nhịn, sau đó từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu đưa sang bên cạnh.
Sau khi người đàn ông từ chối, anh ấy tự thu về châm lửa, khói thuốc bay lượn lờ, đột nhiên lại nhớ tới bộ dạng say sỉn của Bùi Trì ở quán bar lần đó, chỉ có một mình, bên cạnh cũng không có ai uống rượu, vậy mà uống thành dáng vẻ như vậy.
Tửu lượng của Bùi Trì, anh ấy biết.
Khi còn học đại học, anh ấy cùng với mấy anh em ở kí túc xá của Bùi Trì ép anh nhưng đều không ép được, cuối cùng mấy người trong ký túc xá của anh gục trước.
Hứa Hạo Thiên nhìn xung quanh người bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Này người anh em, lần đó sao cậu lại uống say như vậy thế?”
Những ngón tay của Bùi Trì lười biếng miết ly rượu, những tia sáng từ đèn của quán bar lướt qua gương mặt anh, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Không nhìn ra được đang nghĩ gì.
Không đợi được câu trả lời, một người phục vụ cẩn thận bê khay tới, đưa cho Hứa Hạo Thiên một ly cocktail: “Đây là vị khách nữ bên kia bảo tôi đưa cho anh.”
Hứa Hạo Thiên nhận lấy ly rượu, thuận theo hướng phục vụ chỉ nhìn qua.
Ở sau quầy rượu, một người phụ nữ xinh đẹp tựa nửa người vào quầy rượu, khi anh nhìn qua, quyến rũ