[Tình yêu à.]
Trong lúc vô thức đã đến cửa tàu điện ngầm.
Cố Dao Tri cũng thu hồi suy nghĩ lại, bước vào trong trạm tàu điện ngầm. Lúc này số lượng khách không nhiều, trong lúc chờ đợi rảnh rỗi, cô nhớ lại phản ứng lúc đó của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sợ Bùi Trì hiểu lầm tiếp, cô cũng định bỏ ý nghĩ mời anh uống nước, nhưng vẫn không muốn thiếu nợ ơn huệ của anh. Khi đó, cô tìm thấy một cây kẹo duy nhất trên người mình, nếu nhớ không nhầm thì đó chắc là vị dâu tây.
Sau khi đưa cho anh, chàng trai không nhận.
Giằng co hai giây, Cố Dao Tri rũ mặt xuống, tiến lên một bước, trực tiếp ném que kẹo vào trong mũ bảo hiểm bảo bối của anh.
Rồi sau đó, cũng không nhìn biểu cảm của chàng trai.
Xoay người rời đi.
…
Kéo theo một trận gió lạnh, âm thanh tàu điện ngầm vào trạm vang lên, Cố Dao Tri bước vào toa hành khách, bên trong vẫn còn chỗ trống. Cô ngồi vào một vị trí gần đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lấy điện thoại ra nói chuyện với Đường Nam về tình huống gặp mặt, khung chat nhanh chóng nhảy ra một tin trả lời.
Đường Nam: “Đệch! Người chủ trì là Bùi Trì?”
Đường Nam: “Kể cả có là thầy của cậu đề cử, cậu ấy thật sự tình nguyện giúp cậu sao?”
Cố Dao Tri: “Dù sao cũng bàn xong rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Nam: “Nhưng mà Cố Cố, hình như Bùi Trì là một người thù rất dai, cậu thật sự muốn hợp tác với bọn họ sao?”
Cố Dao Tri: “Ừ. Cơ hội khó có được.”
Đường Nam: “Vậy còn Bùi Trì, nếu cậu ấy cố ý dùng lợi dụng thân phân làm khó cậu, bắt nạt cậu thì làm thế nào?”
Cố Dao Tri suy nghĩ một lúc: “Cắn anh ấy.”
Đường Nam: “Hả?”
Cố Dao Tri cười: “Không phải cậu nói tính cách của tớ giống thỏ sao, thỏ bị ép quá sẽ cắn người, chắc tớ cũng vậy đó.”
Đường Nam: “Ha ha, kể cả cậu có cắn được, đối với người ta mà nói cũng chỉ như cù lét mà thôi.”
Cố Dao Tri: “...”
Cố Dao Tri: “Cậu yên tâm, triển lãm tranh lần này có người phụ trách riêng, có lẽ tớ và anh ấy cũng không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp nào.”
Đường Nam: “Là thế sao. Vậy thì tốt.”
Nói đến đây, Cố Dao Tri móc tấm danh tiếp của Chu Hạ từ trong túi ra.
Bên dưới tên công ty trên danh thiếp chỉ có một dãy số điện thoại, cũng không ký tên, nhìn giống như danh thiếp bị thiếu thông tin.
Cô ngạc nhiên, không suy nghĩ nhiều, gửi lời mời kết bạn.
Đường Nam vẫn đang đi làm, cô không nói chuyện thêm với cô ấy nữa.
Đến trạm, ra khỏi tàu điện ngầm, Cố Dao Tri đi qua một đoạn đường, đến phòng làm việc của Chung Hoài Lễ.
Thật ra, lần này sở dĩ cô về nước, là bởi vì giá cả thị trường kinh doanh tơ lụa của dì nhỏ không tốt lắm. Những năm nay, tiền điều dưỡng của mẹ và tiền học phí của cô đều do dì nhỏ giúp đỡ. Sau khi cô tốt nghiệp học viện Mỹ thuật thì đảm nhiệm vai trò cố vấn mỹ thuật tạo hình ở một công ty thiết kế trò chơi, về mặt tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng nếu muốn giúp đỡ dì nhỏ thì vẫn như muối bỏ biển.
Nghĩ đến danh tiếng của thầy giáo trong nước, cô thân là học sinh của ông, dù sao ở đây vẫn có nhiều cơ hội hơn ở nước ngoài.
Còn một điểm khác là cô vẫn muốn vẽ.
Chỉ không ngờ rằng, vừa trở về đã có thể gặp cơ hội như vậy.
Trên đường đi, cô mua lá trà mà thầy thích, trước khi đến cũng đã nói với thầy một tiếng, vừa vặn lúc này thầy không bận gì.
“Thưa thầy, việc thầy đề cử em, em rất biết ơn thầy.” Ở trong gian phòng vẽ tranh trên tầng hai, Cố Dao Tri đặt ly trà xuống: “Vấn đề phòng vẽ, thầy không phải lo, tự em có thể giải quyết được.”
Chung Hoài Lễ cười dịu dàng: “Em cũng đừng khách khí với thầy, căn phòng vẽ tranh này vốn dĩ là để trống. Em dùng trước đi, phòng vẽ thích hợp không phải có thể tìm được ngay. Đợi đến lúc em tìm được rồi dọn đi cũng không muộn.”
“Huống chi, triển lãm tranh có thời hạn, không đáng để lãng phí thời gian ở phương diện này.”
Nghe những lời này, trong đầu Cố Dao Tri thoáng xuất hiện một khuôn mặt thờ ơ.
Cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: “Vậy phải cảm ơn thầy rồi.”
“Cô nhóc này, còn khách sáo với thầy như vậy làm gì.” Chung Hoài Lễ nhấp một ngụm trà, lời nói sâu xa: “Vợ của thầy em qua đời sớm, thầy không có con, em là nhóm học sinh đầu tiên của thầy, lại học vẽ với thầy lâu như vậy, không khác gì con gái của thầy. Thầy không giúp em thì giúp ai đây!”
Nghe vậy, sống mũi Cố Dao Tri hơi cay cay, mím môi đáp một tiếng.
Chung Hoài Lễ nhấp một ngụm trà, chợt nhớ đến điều gì đó, lại nói: “À đúng rồi Tri Tri, có phải quan hệ của em và cậu Bùi không tệ không? Cậu ấy vừa nghe thầy tiến cử em thì dường như đã đồng ý không chút do dự, nghe nói công ty triển lãm của cậu ấy không thiếu các họa sĩ nổi tiếng chủ động liên lạc làm người tổ chức đấy.”
Cố Dao Tri khựng lại, sau đó cười nhạt không để tâm: “Không có, bọn em không thân lắm, là do em dính hào quang của thầy thôi.”
Chung Hoài Lễ ừ một tiếng.
Một lúc nữa còn có tiết học của học sinh, Cố Dao Tri ngồi một lúc thì không quấy rầy thầy nữa, rời khỏi phòng làm việc.
Thời gian vẫn còn sớm, cô đi một chuyến đến cửa hàng họa cụ mà Chung Hoài Lễ đề cử kia, lựa chọn mấy bộ dụng cụ vẽ tranh. Lúc lấy điện thoại ra trả tiền, cô nhận ra Chu Hạ đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Lúc Cố Dao Tri gửi lời mời đã quên không ghi chú tên, cô mở khung chat ra, gửi một tin nhắn Wechat.
“Xin chào. Tôi là Cố Dao Tri.”
Đi ra từ cửa hàng họa cụ, đối phương vẫn không gửi tin nhắn trả lời, có lẽ là đang bận, cô thả điện thoại vào trong túi, đi về phía trước.
Trong vô thức, cô nhận ra nơi này hình như cách trường THPT số một thành phố Lăng không xa lắm.
Kiến trúc và đường phố xung quanh đã thay đổi, cô dựa vào trí nhớ, đi qua từng con phố.
Lúc sắp đến nơi lại có cảm giác như