[Nói linh tinh về người của tôi, cũng không được.]
Qua một lúc lâu.
Trong phòng làm việc yên lặng vang lên tiếng gõ cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau hai tiếng gõ cửa bị mở ra, Hứa Hạo Thiên mặc một chiếc áo khoác lớn, đội một chiếc mũ lưỡi trai hùng hùng hổ hổ bước vào.
“Người anh em, không bận chứ.” Anh ấy ngồi xuống ghế sô pha: “Tôi ở quán bar không có việc gì làm, nên đến chỗ cậu ngồi một lát.”
Bùi Trì không trả lời, ánh mắt từ điện thoại di động dời đi, mở ra một tập văn kiện trên bàn làm việc.
Hứa Hạo Thiên cầm lấy ly thủy tinh trên bàn trà, tự nhiên rót trà uống: “Này Bùi Trì, không phải Chu Tuấn An sắp kết hôn rồi sao, cậu xem hay là mấy anh em chúng ta tụ tập đi, tổ chức một bữa tiệc độc thân cho cậu ấy?”
Chân anh ấy tùy tiện dang rộng: “Cậu nói xem cậu ấy còn trẻ như vậy sao lại nghĩ không thông vậy cơ chứ, trong nhà cũng không giục, kết hôn sớm như vậy làm gì không biết?”
Lải nhải trong miệng một lúc, Hứa Hạo Thiên ngước mắt lên hỏi: “Vậy chúng ta tụ họp đâu được nhỉ?”
Bùi Trì: “Đi quán bar của cậu không phải là được rồi sao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trời ạ, lần nào cũng đi quán bar của tôi, chán lắm rồi.” Hứa Hạo Thiên sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Với lại đi quán bar của tôi thì… Đến lúc đó chẳng phải sẽ bị các cậu cười chết.”
Nghe vậy, Bùi Trì ngước mắt lên, nhìn anh ấy một cái, lông mày nhếch nhẹ: “Sao cậu lại mặc như thế này?”
Hứa Hạo Thiên dừng một chút, bỗng nhiên thở dài: “Không giấu gì cậu, tuần trước sau khi tôi và bạn gái chia tay, có thể là do cô ấy chưa hết giận, muốn cãi nhau, mấy ngày nay cứ đến quán bar tìm tôi ầm ĩ suốt.”
Bùi Trì cười nhạo một tiếng: “Cậu làm chuyện gì có lỗi với người ta? Mà lại ầm ĩ với cậu như vậy.”
Hứa Hạo Thiên úp úp mở mở nói: “Thì là, có một hôm tôi uống hơi nhiều một chút, buổi tối lúc ở cùng bạn gái, không cẩn thận gọi nhầm tên người yêu cũ.”
"…”
Hứa Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy hối hận kêu lên một tiếng: “Uống rượu làm hỏng việc thật đấy! Nhất là lúc đang làm việc.”
“Haiz, không nói chuyện này nữa.” Hứa Hạo Thiên tiếp tục đề tài vừa rồi, chọn vài địa điểm tụ tập, hỏi Bùi Trì: “Cậu muốn đi đâu?”
Bùi Trì giật giật mồi, không chờ mở miệng, điện thoại rung lên hai tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, không đặt xuống, ngón cái giật giật, trực tiếp ấn mở tin nhắn.
“Thật ngại quá, gửi nhầm rồi.”
“…”
“Này, đi đâu đây?” Hứa Hạo Thiên ở bên cạnh lại hỏi một lần nữa.
Bùi Trì nhìn dòng chữ kia, trầm mặc mấy giây, đột nhiên quăng điện thoại xuống, giọng nói không chút hứng thú: “Tùy.”
“Ok, thế tôi chọn đi đâu thì đi nhá.” Hứa Hạo thiên lấy điện thoại trong túi ra, định đặt một câu lạc bộ, lại tùy tiện chơi một lúc giết thời gian, vừa mở khóa màn hình, thì đột nhiên nghe Bùi Trì hỏi một câu.
“Cậu còn có việc?”
Hứa Hạo Thiên ngẩng đầu: “Không có.”
“Vậy đi ra ngoài kia ngồi.” Giọng điệu Bùi Trì không kiên nhẫn: “Tôi bận.”
“…”
…
Lúc Cố Dao Tri đến nhà đã là bảy giờ tối.
Hôm nay hiếm khi thấy Đường Nam không tăng ca, đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách gọi video với bạn trai.
Cô đổi dép, đặt bánh ga tô nhỏ mua trên đường cho cô ấy lên bàn trà, sau đó vào phòng bếp rót ly nước nóng.
Đường Nam ở phòng khách tám thêm mấy câu rồi tắt điện thoại, vươn tay ra mở hộp bánh ga tô: “Cố Cố, chiều nay sao cậu lại đột nhiên nghĩ muốn đến trường vậy?”
Cố Dao Tri đi đến trước ghế sô pha, ngồi cạnh cô ấy: “Đi ngang qua, tiện thể đi xem xem.”
Đường Nam xúc một thìa bánh ga tô, đột nhiên nhớ tới gì đó: “À đúng rồi, hai hôm nay bận quá nên tớ quên mất, vừa nhắc đến trường tớ mới nhớ ra.”
“Mấy hôm trước lớp trưởng chúng ta có gọi cho tớ, nói là ngày mùng một tháng năm họp lớp, mấy lần trước tớ cũng không đi được, hôm đấy nếu như cậu có thời gian thì chúng ta đi cùng nhau đi?”
Hôm nay trở lại chốn cũ, nhớ lại không ít chuyện trong trường, cũng đã lâu không gặp mấy người bạn học cũ, Cố Dao Tri nghĩ một lúc, rồi đồng ý.
Đường Nam để bánh ga tô xuống, liếm liếm môi: “Ok, vậy tớ nói với lớp trưởng một tiếng.”
Tắm rửa một cái, về đến phòng.
Trước khi đi ngủ, Cố Dao Tri lại nhìn điện thoại, Wechat vẫn không thông báo tin nhắn mới, cô không nhịn được lại nhớ đến cuộc điện thoại mà hồi sáng Chu Hạ nhận ở công ty, có thể là trong nhà có trẻ con cần chăm sóc, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không quay lại đâu nhỉ.
Cố Dao Tri đặt điện thoại xuống, nằm lại trên giường, chuẩn bị ngủ.
-
Mấy ngày kế tiếp, Cố Dao Tri đều ở trong phòng vẽ tranh của Chung Hoài Lễ.
Hôm họp lớp, lúc nhá nhem tối, cô và Đường Nam đến một câu lạc bộ giải trí ở khu sầm uất nhất trung tâm thành phố, đi thang máy lên tầng hai, đi theo số vào một phòng bao.
Trong phòng bao các bạn học cũ đã đến kha khá rồi, mấy chục người chia thành hai bàn, đang tụm năm tụm ba vào tám chuyện.
Nghe thấy tiếng mở cửa, có người đưa mắt nhìn sang.
“Đường Nam, cuối cùng cậu cũng đến rồi…” Một người đàn ông đang nói thì nhìn thấy người đằng sau: “Cố Dao Tri! Ây ya, bao nhiêu lâu không gặp rồi.”
Lúc này lớp trưởng Tống Cảnh nghe tiếng đi tới, ôn tồn nói: “Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không gặp nữa, về nước lúc nào vậy?”
“Mấy hôm trước.” Cố Dao Tri cười cười: “Vừa hay đúng lần tụ họp này, nên đến gặp mọi người.”
“Đến đây, có giữ vị trí bên này cho hai người.” Tống Cảnh thuận tay kéo ghế cho hai cô gái.
Lúc Đường Nam cúi đầu, vô ý nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của Tống Cảnh, kinh ngạc nói: “Lớp trưởng, cậu chuẩn bị có tin tốt rồi sao?”
Tống Cảnh nói một câu với phục vụ người đã đến đủ có thể lên món, quay người lại, gật đầu một cái: “Ừ, vừa đính hôn.”
Đường Nam tò mò hỏi: “Bạn gái là?”
Tống Cảnh cười ôn nhu: “Bạn đại học.”
“Ây dô ây, người đẹp Thanh Hoa đó!” Đường Nam vỗ vỗ miệng: “Tốt thật đó, đến lúc kết hôn nhớ mời tôi đấy!”
Một bạn học nữ tên Lý Tư Tuệ ngồi cách mấy chỗ, trước đây có quan hệ không tệ với Đường Nam, nhịn không được hỏi: “Đường Nam, có phải cậu cũng sắp rồi không, trước khi tớ sinh đứa thứ hai, có thể được uống rượu mừng của cậu trước không?”
Đường Nam nhìn cô ấy chớp chớp mắt: “Tớ sẽ cố gắng.”
Lý Tư Tuệ chuyển tầm mắt, rơi vào Cố Dao Tri đang khiêm tốn ngồi ở vị trí bên cạnh, lại khiến cho người ta khi liếc mắt nhìn lại không thể rời mắt được, cô ấy chống cằm cười hỏi: “Dao Tri, có bạn trai chưa vậy?”
Bạn học sau khi tốt nghiệp đều thoát độc thân, hoặc là kết hôn sinh con, Cố Dao Tri cười nhẹ một cái: “Vẫn chưa.”
Đường Nam chọc một miếng quả trong mâm đựng trái cây, ý tứ sâu xa tiếp lời: “Vẫn đang trong giai đoạn chọn lựa.”
Lúc này bạn học nam nói chuyện lúc vừa vào cửa, nghe vậy liếc nhìn qua bên này, cười ha ha nói: “Hoa hậu giảng đường mà, chắc chắn rất nhiều người theo đuổi, phải chọn thật kỹ, hơn nữa chọn đàn ông không thể chỉ chọn đẹp trai với nhiều tiền đâu, phải tìm người biết chăm sóc người khác.”
Cố Dao Tri cong cong môi, không nói gì.
Đường Nam để miếng quả vào miệng, liếc nhìn bạn học nam kia một cái.
Lý Tư Tuệ nhìn một vòng khuôn mặt của mấy người, không khỏi nhớ đến một chuyện lúc cấp ba.
Lúc đó, con trai theo đuổi Cố Dao Tri rất nhiều, cũng có cả mấy bạn học nam trong lớp.
Cô ấy còn nhớ, buổi chiều của một hôm nào đó.
Giờ ra chơi giữa các tiết, Bùi Trì lớp bên cạnh đứng ở cửa sau của lớp học bọn họ, người mặc áo thi đấu màu trắng, trong tay đang nghịch bóng rổ, lười biếng dựa vào cửa.
Lúc nhá nhem tối, mắt trời từ bên kia của tòa nhà chiếu qua đây, chiếu vào giữa lông mày tùy ý của anh, là thiếu niên với khí chất sạch sẽ, lại có chút lông bông và kiêu ngạo khiến người đã gặp qua là không quên được.
Trong ánh mắt