Chương 10: Đào Mục Chi cắn giữ đũa của cô.
Đào Mục Chi chơi bóng cực kỳ dũng mãnh. Cú ném ba điểm, drunk, vượt người, cướp bóng… chạy nhanh trên sân bóng rổ không lớn, tựa như không thuộc cùng một cấp bậc với các cầu thủ khác trên sân bóng rổ.
Trên khán đài bởi vì anh thành công có điểm, bùng nổ từng đợt từng đợt thét chói tai và hoan hô, tiếng của Lâm Tố cũng sắp bị nhấn chìm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn Đào Mục Chi trên sân, cảm thấy giống như đang nhìn một người xa lạ.
Đào Mục Chi ở trong ấn tượng vốn có của cô, là một người nghiêm cẩn lạnh lùng, nhã nhặn hờ hững, thê snhuwng ở trên sân bóng rổ, tứ chi anh mạnh mẽ linh hoạt, giống như một con sói hoang, nắm trong tay toàn bộ sân bóng rổ.
Có vài khoảnh khắc, anh vén áo đồng phục thể thao lên lau mồ hôi rơi trên mi mắt chắn tầm nhìn. Dưới đồng phục chơi bóng được vén lên, màu da của anh vẫn trắng sáng như cũ, nhưng giữa sự trắng sáng đó, dưới ánh mặt trời, hình dáng cơ bắp phân bố rõ ràng, rắn chắc rõ rệt.
Cái này không giống như sự bình tĩnh dưới lớp áo blouse trắng, anh trên sân bóng, nóng bỏng mà nhiệt huyết, là khung cảnh khiến người ta để ý.
Trận bóng kết thúc, Đào Mục Chi giữ bóng, ngón tay thon dài linh hoạt vừa động, bóng ở trong tay anh xoay tròn. Anh hơi cúi đầu, mồ hôi thuận theo cằm dưới sắc sảo nhỏ xuống đất, có đồng đội tới, anh cùng bọn họ đập tay ăn mừng.
Đào Mục Chi chắc chắn là thắng rồi.
Lâm Tố không hiểu về bóng rổ, nhưng chỉ thấy Đào Mục Chi một lần lại một lần đưa bóng vào rổ là biết đội bọn họ chắc chắn thắng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố vui vẻ xuống dưới khán đài, trên tay cô còn cầm theo hai chai nước khoáng. Trước kia cô từng xem trận đấu bóng rổ, rất nhiều thành viên đội bóng đều sẽ nhận nước từ tay nữ sinh.
Từ trên khán đài nhảy xuống, Lâm Tố sốt ruột chạy về phía Đào Mục Chi, nhưng cô vẫn chậm nửa nhịp. Ngay từ lúc cô nhảy xuống, nữ sinh hàng trước đã chạy đến trước mặt Đào Mục Chi, sau khi nói với anh câu gì đó, đưa nước trên tay cho anh.
Đào Mục Chi nhận lấy, vặn mở nắp chai uống. Anh uống xong, nữ sinh như nai con mơ màng rời đi.
Từ lúc đang chơi bóng đến khi chơi xong, Đào Mục Chi cũng không liếc mắt nhìn về phía cô một cái. Anh biết cô đến rồi, bởi vì vừa mới bắt đầu lúc cô cổ vũ cho anh là âm thanh lớn nhất cả sân.
Sau khi kết thúc, anh cũng không nhìn cô, còn nhận nước của nữ sinh khác. Động tác hướng về sân bóng của Lâm Tố dừng lại, sự vui vẻ ban đầu của cô đã không thấy, có chút tức giận nhìn Đào Mục Chi.
Lúc cô tức giận nhìn Đào Mục Chi, Trương Hòa ở bên cạnh Đào Mục Chi đã nhìn thấy Lâm Tố. Cô ở bên trong đám người xem, xinh đẹp nổi bật, bảo người ta muốn không chú ý cũng khó.
“Bạn gái của cậu.” Trương Hòa mỉm cười lấy khuỷu tay đẩy Đào Mục Chi, ý bảo anh nhìn về phía Lâm Tố.
Nước khoáng trên tay Đào Mục Chi còn nửa chai, lúc anh uống nước, cổ ngửa ra sau, yết hầu nhô lên, chất lỏng đang chảy trong cổ, theo chuyển động lên xuống của yết hầu, mồ hôi thì dọc theo yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống.
Bị Trương Hòa nhắc nhở một câu, Đào Mục Chi dừng uống nước, cúi đầu nhìn về phía Lâm Tố.
Hôm nay cô mặc váy ngắn, áo bóng chày cộc tay đơn giản và váy sọc ngắn, khiến cô nhìn qua tăng thêm một phần hồn nhiên và sức sống hơn ngày thường.
Cô trông đã cực kỳ xinh đẹp, đôi khi sẽ bởi vì tướng mạo mà xem nhẹ thân hình của cô, thật ra dáng người cô cũng rất tốt. Bởi vì không ăn được mấy, rất gầy, nhưng gầy mà không như que củi. Thân hình thẳng tắp, hai vai cùng cổ tạo thành góc vuông, ở nơi cổ áo T-shirt, lộ ra nửa phần xương quai xanh thẳng tắp.
Chỗ váy ngắn cùng áo nối với nhau là vòng eo mỏng manh tinh tế. Dưới váy ngắn, một đôi chân thon dài thẳng tắp, cô mặc tất chân và giày đế bằng màu trắng, tôn thêm cho đôi chân dài cực kỳ nhỏ nhắn.
Có lẽ cũng không cần tôn thêm, vốn đã nhỏ rồi.
Ánh mắt quan sát của Đào Mục Chi nhìn về phía cô, còn chưa quan sát xong, Lâm Tố đã quay người rời đi,
Trên tay cô vẫn cầm hai chai nước.
“Đây là tức giận đấy.” Trương Hòa bên cạnh nhìn thấy Lâm Tố rời đi, nói một câu với Đào Mục Chi, nói xong nhìn chai nước trên tay anh, hiểu rõ nói: “Chắc chắn là bởi vì cậu nhận nước của người khác. Haizzz, anh nói cậu cũng thật là, có bạn gái đến, còn ở trước mặt cô ấy nhận nước của nữ sinh khác. Lần này hay rồi, tức giận rồi, cậu từ từ dỗ đi.”
Đào Mục Chi nghe xong lời Trường Hòa nói, lại nhìn anh ấy một chút: “Không phải bạn gái.”
Trương Hòa: “...”
Đưa nửa chai nước khoáng còn lại trong tay cho Trương Hòa, Đào Mục Chi lơ đễnh nói: “Chỉ là em khát thôi.”
Chơi bóng xong quả thật khao khát có nước uống, cho nên người khác đưa qua, anh không thuận tay nhận. Bình thường cũng sẽ nhận, căn bản không có gì.
Sau khi nói xong với Trương Hòa, Đào Mục Chi đi đến dưới khung bóng rổ thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong, Đào Mục Chi nói: “Đi trước đây.”
Trương Hòa: “... Này, đi cái gì, đã nói là tối cùng ăn cơm rồi!”
Trương Hòa hô xong, đáp lại anh ấy chỉ là bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, và cánh tay vẫy vẫy qua loa sau khi giơ thẳng.
-
Sau khi ánh mắt giao nhau với Đào Mục Chi, Lâm Tố xoay người rời khỏi sân bóng rổ. trong tay cô còn cầm hai chai nước, đi đến tức giận.
Cô còn chưa đi được bao xa, sau lưng truyền đến tiếng của Đào Mục Chi. Anh vừa trải qua vận động mạnh như thế, nhưng hơi thở vẫn ổn định như cũ, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh.
“Cô Lâm.” Đào Mục Chi gọi một tiếng.
Lâm Tố dừng bước chân, quay đầu lại, Đào Mục Chi cũng dừng ở bên cạnh cô.
Tuy nói giọng điệu anh bình tĩnh, nhưng trên người cũng rất nóng, hơi nóng vừa vận động xong khi cô ở gần lao thẳng vào mặt cô, Lâm Tố bị hơi nóng hun, nhìn Đào Mục Chi, nói: “Tôi muốn về nhà.”
Cô nói chuyện, cánh tay cầm hai chai nước xuống xuống bên người, đồng thời rũ xuống còn có đôi mắt của cô. Đào Mục Chi nhìn cô, trên người cô hiện tại đang tản ra hơi thở không thuốc về bệnh nhân của anh, ngây thơ tủi thân.
“Không ăn cơm?” Dưới hơi thở này của cô, Đào Mục Chi hỏi một câu như vậy.
“Ăn.” Lâm Tố nói.
“Cùng nhau sao?” Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi chủ động hẹn cô cùng đi ăn, Lâm Tố phồng má, nhìn anh, nói: “Không cùng, chúng ta cũng không ăn cùng nhau được.”
Cô ăn cay, khẩu vị của Đào Mục Chi thanh đạm. Anh không thể ăn tôm hùm đất, cô cũng không thể nếm ra được hương vị cơm Tây, ăn cùng nhau kiểu gì.
“Cô muốn ăn gì?” Đào Mục Chi hỏi.
“Lẩu siêu cay.” Lâm Tố nói.
“Tôi mời cô.” Đào Mục Chi nói.
Đợi Đào Mục Chi nói đến đây, lúc này Lâm Tố