Chương 11: Tôi không biết phải tiêu bao nhiêu mới có thể dỗ được cô ấy.
Buông lỏng đũa, giống như là cậy chiếc nắp bình mạch máu trái tim, “Phụt” một tiếng, trái tim của Lâm Tố một lần nữa đập thình thịch. Cô nhìn Đào Mục Chi đối diện, răng môi anh nhai nuốt thịt bò cắn từ đũa của cô, làn da anh trắng nõn, dưới tác động của miếng thịt bò này, từ từ nhuộm một tầng đỏ ửng.
“Khụ.” Đào Mục Chi ho nhẹ một chút, anh cầm lấy ly nước bên cạnh tay qua uống một ngụm. Nhưng nước cũng không thể đè xuống vị cay nồng đậm, hốc mắt của Đào Mục Chi phiếm hồng, con ngươi màu nâu nhạt thậm chí cũng thêm một tầng nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái này khiến anh nhìn qua có tình cảm hơn một chút so với bình thường, ít nhất là có độ ấm. Nếu như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, vào giây phút giành được linh hồn, anh sẽ khiến người ta động lòng gấp mấy vạn lần.
Ánh mắt Lâm Tố nhìn qua anh, lại thu lại, lại nhìn về phía anh, cuối cùng cô hỏi: “Rất cay sao?”
“Cay.” Đào Mục Chi nói.
“Vậy sau này không cho anh ăn nữa.” Lâm Tố nói, “Tôi không ngờ là cay như vậy, tôi đã quen rồi, nhưng anh không quen.”
Trước kia Lâm Tố cũng giống như Đào Mục Chi, không ăn được một chút xíu cay nào, nhưng sau khi bệnh tình nặng thêm, vị giác của cô dần dần không còn nhạy bén, cảm nhận với độ cay cũng cực kỳ không nhạy. Thịt bò ban nãy cô có thể nếm được vị cay, cũng có thể ném được hương, nhưng loại mỹ vị này ở nơi Đào Mục Chi không ăn được cay, chỉ có thể cảm nhận được vị cay.
Hắn là anh biết, nhưng cô đưa qua ăn vẫn ăn.
Lâm Tố nói xong lời này, ngước mắt lại nhìn Đào Mục Chi, đôi mắt cụp xuống, khẽ cong khóe môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chúng ta ăn cơm xong đi chỗ nào?” Lâm Tố gắp một đũa thịt bò, hỏi Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi đã gần hết cay hẳn, anh gắp tôm nõn, đáp: “Về nhà.”
“Vì sao về nhà?” Lâm Tố bất mãn.
Cô nói xong, Đào Mục Chi ngước mắt nhìn về phía cô, hỏi: “Cô muốn đi chỗ nào?”
Anh vừa hỏi, nụ cười của Lâm Tố lại nở rộ, gắp thịt bò ăn một miếng, hất cằm.
“Quán bar.”
-
Trong ngõ nhỏ bọn họ ăn lẩu đi thêm hai quán nữa, chỗ đó có một quán bar. vẫn mở ở gần trường học như cũ, quán bar là một nơi “sạch sẽ” đi, chỉ cung cấp uống rượu, có ban nhạc biểu diễn, các học sinh tốp năm tốp ba ở bên trong, còn có thể nhảy nhót múa may trong âm nhạc của ban nhạc.
Sạch sẽ lại vui vẻ.
Lâm Tố vẫn chưa từng đến quán bar nào “chay tịnh” như thế này, dẫn theo Đào Mục Chi vào cửa, đã nghe thấy tiếng âm nhạc trên sân khấu, mấy học sinh gảy guitar bass hát Rock n Roll. Trong quán bar toàn bộ là đám người Rock n Roll nhảy nhót, tuổi tác không chênh lệch nhiều, nơi này là thiên đường của người trẻ tuổi.
Sau khi đi vào, mạch máu của Lâm Tố đã bị âm nhạc Rock n Roll kéo đi, cô lôi kéo Đào Mục Chi, đi đến ngồi xuống ở ghế chân cao trên quầy bar của quán.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Tố nói với bartender ở quầy bar: “Cho hai ly rượu không thêm cồn.”
Bartender của quán là một người đàn ông trẻ tuổi 25-26 tuổi, nhìn khí chất ăn mặc cũng không giống học sinh lắm. Nghe Lâm Tố nói, bartender cười một tiếng, nói: “Tới chỗ này chỉ uống đồ uống bình thường?”
Lâm Tố giải thích: “Chúng tôi lái xe tới.”
Bartender cười nói: “Có thể gọi lái xe hộ.” Nói xong, bartender nói: “Nếu như cô uống rượu, tôi có thể mời cô.”
Quán bar không chỉ là nơi buông lỏng, còn là nơi phong nguyệt, ở chỗ này người trẻ tuổi bị cồn làm tê liệt, hormone theo tiếng nhạc Rock ồn ào sôi trào, vô số linh hồn phóng thích ở nơi này, sau đó xác thịt giao thoa một chỗ.
Lời bartender đã vượt quá lời của một bartender nên nói, Lâm Tố nhăn mày, cười khẽ một tiếng: “Anh nói nhiệt thật.”
Lâm Tố là một người phụ nữ rất xinh đẹp, xinh đẹp ở bề ngoài, khí chất quyến rũ, người phụ nữ thế này ở đâu cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý cùng hứng thú của đàn ông. Nhưng đồng thời, cô cũng không phải là kiểu con gái ngu ngốc, trên người cô có một hơi thở nguy hiểm, khiến cô cậy đẹp làm chuyện xấu, không chút sợ hãi.
Bị cô nói như vậy, lúc này bartender rõ ràng biết bản thân quá giới giạn, hai tay anh ta giơ lên, giọng điệu áy náy, nói: “Thật có lỗi, các người tùy ý.”
Nói xong, bartender quay đầu đi pha chế đồ uống.
Cảnh cáo bartender xong, Lâm Tố quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Đào Mục Chi bên cạnh.
Hai người đến quán bar là đề xuất của cô, ngay từ đầu Đào Mục Chi cũng không đồng ý. Nhưng cô buông lời đạo lý với Đào Mục Chi, nói là quán bar ở gần trường anh, hẳn là anh nên dẫn cô đi uống một ly, Đào Mục Chi thật sự bị cô ép buộc tới.
Nhưng sau khi ép đến, Lâm Tố mới phát hiện Đào Mục Chi không hợp với quầy bar.
Hôm nay anh không đi làm, không mặc áo sơ mi quần tây. Sau khi chơi bóng rổ xong, bộ quần áo anh thay là áo phông trắng và quần thể thao màu xám, dưới quần áo thoải mái, người đàn ông cao lớn thẳng tắp. Chân của anh thậm chí còn dài quá chân ghế, lúc ngồi xuống, một chân cũng có thể đặt trên mặt sàn.
Trang phục như vậy khiến anh không còn cảm giác nghiêm cẩn ưu tú, ngược lại thêm một loại cảm giác sạch sẽ đơn giản, đối lập với sự hỗn loạn phức tạp. Anh giống như ngăn cách bên ngoài thịnh yến của quán bar, bình tĩnh đứng ngoài quan sát hết thảy,
Ban đầu Lâm Tố dẫn theo anh là muốn đến tìm sung sướng, nhưng ở chỗ này Đào Mục Chi giống như không tìm thấy vui sướng, Lâm Tố phồng má.
“Trước kia anh chưa từng đến?” Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi quay đầu lại nhìn cô: “Không có.”
Nhận được đáp án trong dự liệu, Lâm Tố nói: “Vậy thời gian rảnh rỗi bình thường đều làm gì?”
Người trẻ tuổi không đến quán bar quẩy, còn làm cái gì chứ?
“Vận động, đọc sách.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “...”
“Lối sống của anh thế này, lành mạnh giống như ông già ấy.” Lâm Tố đâm chọc một câu.
Cô không hiểu nổi lối sống của anh, anh cũng không hiểu được cô, chỉ là anh không phán xét lối sống của cô, chỉ nói: “Cách mỗi người đạt được niềm vui không giống nhau.”
Niềm vui của anh là vận động và đọc sách.
Lâm Tố không đồng ý với cách nói của anh, cô cười nói: “Anh không đạt được niềm vui từ việc nhảy nhót ở quán bar, cũng không có nghĩa là chúng không thể đem đến niềm vui cho anh, mà là anh