Chương 2: Cô không ngờ đến bác sĩ tâm lý mới của cô, có vẻ ngoài đẹp trai như vậy.
Sau khi Đào Mục Chi hỏi thăm tình huống của Lâm Tố, trong điện thoại truyền đến âm báo sau khi cúp máy. Đào Mục Chi nghe một lát, cất di động.
Cất di động đi chưa được bao lâu, người đại diện Đại Cương ủy thác anh làm bác sĩ tâm lý của Lâm Tố gọi điện thoại đến. Cậu ấy gọi điện thoại đến là để hỏi thăm tình hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bác sĩ Đào, ngài liên lạc với Lâm Tố rồi sao?” Trong lời của Đại Cương mang theo sự kính trọng.
“Đã liên lạc rồi, cô ấy mới cúp điện thoại.” Đào Mục Chi nói.
Đại Cương: “...”
Nghe được Đào Mục Chi nói như vậy, Đại Cương tê dại da đầu, vội vàng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, chị ấy đối với bác sĩ tâm lý có chút chống đối, ngài bao dung nhiều một chút.”
“Không sao.”
Bác sĩ Đào này thật sự rất dễ nói chuyện.
“À.” Đại Cương ngượng ngùng đáp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu có hiểu rõ tình huống của cô ấy không?” Đào Mục Chi hỏi. Anh gọi điện thoại cho Lâm Tố vốn là muốn hiểu trước một chút tình huống của cô.
Đào Mục Chi vừa hỏi như vậy, Đại Cương hơi do dự, cậu nói: “Thật ra tôi cũng không phải hiểu rất rõ, có điều ngài hỏi là tốt rồi, điều tôi biết tôi sẽ nói.”
“Trước mặt trạng thái tinh thần của cô ấy thế nào?” Đào Mục Chi hỏi.
Đại Cương: “Không tốt. Chị ấy mất ngủ rất nghiêm trọng, hơn nữa còn hút thuốc say rượu. Lại nói ngài có thể không tin, chị Tố trước kia không uống rượu không hút thuốc, hoàn toàn chính là một cô gái ngoan ngoãn.”
Nhớ tới Lâm Tố trước kia, Đại Cương cũng có chút cảm khái, sau khi cảm khái một phen, tiếp tục nói: “Đúng rồi, vị giác của chị ấy cũng xảy ra chút thay đổi. Trước kia chị ấy không thích ăn cay ăn chua, bây giờ mỗi lần ăn cơm đều sẽ bỏ rất nhiều ớt và dấm, chúng tôi hỏi chị ấy không cảm thấy khó ăn sao? Chị ấy nói không cảm thấy vị gì cả.”
Đào Mục Chi nói xong, hỏi: “Bây giờ cô ấy thích hạng mục vận động kích thích không?”
“Hạng mục vận động kích thích?” Đại Cương vừa hỏi một câu, sau đó nói: “Hạng mục vận động thì không có, có điều chị ấy sẽ đi chơi một chút nhập vai CS, còn có nhảy bungee gì đó, lần trước chúng tôi tổ chức cùng đi công viên giải trí, hạng mục mấy người đàn ông cũng không dám chơi, chị ấy đi lên sóng yên biển lặng chơi xong, còn cảm thấy không thú vị.”
“Trạng thái này của cô ấy kéo dài bao lâu?” Đào Mục Chi hỏi.
“Nửa năm? Không, được đến 2 năm rồi.” Đại Cương nói: “Có điều nửa năm này là lịch liệt nhất.”
“Vì sao?” Đào Mục Chi hỏi.
Đại Cương hơi sửng sốt: “Vì sao cái gì?”
“Vì sao lại thế nào? Nguyên nhân gì khiến cô ấy hình thành dáng vẻ này?” Đào Mục Chi hỏi.
Đại Cương im lặng, tựa như đang suy nghĩ, sau đó ngượng ngùng cười cười: “Ngài hỏi như vậy ngược lại hỏi khó tôi rồi, những chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Nói xong, Đại Cương giống như là nhớ đến điều gì đó: “A, có điều hai năm trước chị Tố biến mất một năm. Năm đó chị ấy 18 tuổi bộc lộ tài năng ở trong giới nhiếp ảnh, 19 tuổi ở trong giới đã rất lợi hại. Nhưng năm 19 tuổi ấy sau khi chị ấy cầm vài giải thưởng, lại đột nhiên biến mất, chờ trở lại lần nữa chính là một năm sau. Như vậy tính ra, chị ấy bắt đầu dần dần không đúng là vào lúc sau khi trở lại đó.”
“Một năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Đào Mục Chi hỏi.
“Cái này tôi thật sự không biết.” Tiểu Cương nói, “Trong lòng chị Tố rất biết giả bộ, tôi chỉ có thể biết một số chuyện lúc tiếp xúc với chị ấy, những chuyện khác liên quan đến tình hình tình cảm của chị ấy, thậm chí cả tình hình gia đình tôi cũng không biết, càng không biết một năm kia chị ấy biến mất làm cái gì.”
“Được.” Đào Mục Chi lên tiếng.
Đào Mục Chi không truy hỏi, Đại Cương hơi dừng lại, hỏi: “Còn có vấn đề gì khác sao?”
“Không có.” Đào Mục Chi nói, “Cậu liên hệ với cô ấy một chút, bảo cô ấy xế chiều ngày mai đến bệnh viện, phòng khám của tôi ở tầng 6 tòa nhà số 12.”
“Được, làm phiền ngài.”
“Không cần khách khí.”
Sau khi Đào Mục Chi nói xong, thì cúp điện thoại. Cúp máy xong, trong phòng lại rơi vào yên lặng. Trước bàn làm việc, chỉ mở một chiếc đèn bàn màu quýt. Ánh đèn bao phủ tạo ra một thế giới nhỏ, laptop được mở ra, trên đó mở file văn bản, ghi chép lại tình hình liên quan đến Lâm Tố mà Đại Cương vừa nói.
Ánh mắt Đào Mục Chi dừng ở trên chữ in thể tống trên file văn bản, lúc nhìn thấy hai chữ “Lâm Tố”, mi mắt anh khẽ cử động, sau đó, khép màn hình máy tính lại.
-
Đại Cương gọi điện thoại cho Đào Mục Chi xong, vội vàng liên hệ với Lâm Tố. Lần trước Lâm Tố mắng sai người, lần này nhìn qua tên hiển thị trên màn hình rồi mới ấn nghe điện. Điện thoại vừa thông, giọng Đại Cương mất bình tĩnh truyền đến.
“Chị ơi, bác sĩ đặt lịch hẹn xong cho chị rồi, 3 giờ chiều ngày mai đến bệnh viện số ba. Phòng khám của bác sĩ Đào ở tầng 6 tòa nhà số 12, chị đừng đến muộn đấy…”
“Chị không đi.” Lâm Tố nói.
Đại Cương: “...”
Lâm Tố vĩnh viễn dùng sự thay đổi của cô khiêu chiến kế hoạch của cậu, Đại Cương cố gắng hít một ngụm khí oxy, hỏi: “Vì sao không đi ạ?”
Lâm Tố uống ngụm rượu, giọng điệu bình bình: “Không muốn đi.”
“Ôi chị ơi, chị đừng như vậy, chị biết bác sĩ này khó hẹn lịch thế nào không? Anh ấy là bác sĩ tâm lý bệnh viện công lập đấy, em tìm anh vợ của ông cậu của bạn học tiểu học của em, mới hẹn được cho chị đấy, chị nói không đi thì không đi hả!”
Đại Cương mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần quá độ.
Bác sĩ tâm lý Đại Cương hẹn mọi khi đều là phòng tư vấn tâm lý tư nhân, lần này vậy mà hẹn cho cô ở công lập. Lâm Tố nghe xong, hỏi: “Sao lại hẹn bác sĩ tâm lý của bệnh viện công lập vậy?”
“Mấy bác sĩ tâm lý tư nhân kia không phải quấy rối chị quá à…” Đại Cương nói.
Từ nửa năm trước Đại Cương đã bắt đầu hẹn bác sĩ tâm lý cho Lâm Tố, bác sĩ tâm lý ở trong các trung tâm tư vấn tâm lý tư nhân chất lượng không đều, một hai bác sĩ nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của Lâm Tố thì muốn mưu đồ bất chính với cô. Bác sĩ của bệnh viện công lập đều xuất thân chính quy, y đức chắc chắn tốt hơn so với tư nhân, nhất là bác sĩ Đào lần này, Đại Cương gọi điện thoại với anh ấy cũng cảm nhận được toàn thân anh trên dưới lộ ra cảm giác cấm dục
Nghe được lời của Đại Cương, Lâm Tố: “...”
Vị bác sĩ bệnh viện công lập này quả thật sẽ không quấy rối cô, cô chưa từng gặp được người có thể nói “ham muốn tình dục” nói đến có văn bản hóa như thế, nghe giọng điệu giống như đạo sĩ ở rừng sâu núi thẳm.
Đại Cương nói xong những lời này, sau đó nhớ đến Đào Mục Chi nói anh ấy có gọi điện thoại cho Lâm Tố, Lâm Tố cúp máy. Nghĩ đến đây, Đại Cương lấy lại tinh thần, hỏi Lâm Tố: “Chị này, có phải chị với vị bác sĩ Đào này đã xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Tố: “... Không có.”
Cũng không tính là chuyện đi, chỉ là xưa nay Lâm Tố tự xưng là da mặt dày, nhưng da mặt dày ở trước một quyển sách giáo khoa về mặt khí thế vẫn luôn thấp hơn một chút.
Cô không thể nói là không thích hay là khó chịu, dù sao không muốn đi lắm.
“Vậy chị nhất định phải đi, chuyện khác em đều theo chị, chuyện này không được, không thể kéo dài được nữa. Nếu như chị không đi, em sẽ tự mình đến bắt chị đi.” Đại Cương uy hiếp.
Lâm Tố: “...”
Là một tên nhóc thanh niên sắp được 100kg, Đại Cương bắt cô giống như bắt gà con vậy. Cô nhanh mồm nhanh miệng, tính tình kì quặc, nhưng thể lực thì thật sự không chiếm chút ưu thế nào. Mặc dù Đại Cương đều theo cô, thật sự vặn lại cũng có chút quyết đoán.
Lâm Tố: “Tự chị đi.”
Đại Cương: