Chương 3: Hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta.
Tư vấn tâm lý ở bệnh viện công lập là phải đăng kí. Lâm Tố không biết, lầm Tố không có đăng kí. Lâm Tố vừa mới vào phòng khám của Đào Mục Chi chưa đến một phút, Lâm Tố lại đi ra.
Lúc cô đi ra, y tá dẫn cô qua đây nhìn thấy cô, thấy cô đi ra nhanh như vậy, nhiệt tình hỏi: “Thưa cô, việc khám và điều trị của cô kết thúc nhanh như vậy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố: “Tôi không đăng kí.”
Y tá: “... Ầu.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tố chắc là lần đầu tiên đến, y tá mỉm cười, phổ cập cho cô nói: “Tầng này của chúng tôi có máy tự đăng kí, nhưng ngài là lần đầu tiên đến, có thể phải làm hồ sơ, phải xuống tầng. Ngài có mang chứng minh thư theo không?”
“Có mang.” Lâm Tố nói.
Y tá nói xong, nói với Lâm Tố: “Vậy ngài đi xuống lầu 1, rẽ trái đi khu Tây, bên đó có cửa sổ đăng kí đăng kí.”
“Cảm ơn.” Lâm Tố nói rồi đi vào thang máy.
“Không có gì.” Y tá cười tủm tỉm nói xong, nhìn thấy Lâm Tố đi vào thang máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Lâm Tố vào thang máy thì ấn nút đóng thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, vào khoảnh khắc sắp đóng lại kia, tay của y tá vịn trên cửa thang máy, cửa thang máy đang đóng lại mở ra.
“Tôi thấy vẫn nên dẫn ngài đi thôi.” Y tá nói.
Lâm Tố: “...”
“Không cần, tự tôi có thể tìm được.” Lâm Tố từ chối nói.
“Rất khó tìm đấy.” Y tá nói.
“Tự tôi thật sự có thể.” Lâm Tố kiên trì.
Y tá đứng bên ngoài cửa thang máy, nhìn Lâm Tố một hồi, nói: “Có phải ngài muốn chạy không?”
Lâm Tố: “...”
Y tá tuổi không lớn, nói chuyện ngược lại trúng tim đen vô cùng. Bị cô ấy hỏi như vậy, Lâm Tố không khỏi có chút chột dạ: “... Không.”
Nghe cô nói “Không”, y tá cười lên, nói: “Vậy tôi dẫn ngài đi qua đó nha.”
Y tá nhiệt tình mỉm cười dịu dàng nhìn cô, Lâm Tố và cô ấy nhìn nhau một hồi, lát sau, cô từ bỏ chống đối: “Được, cảm ơn.”
“Đừng khách khí. Trách nhiệm công việc mà.” Sau khi nhận được sự đồng ý của Lâm Tố, y tá vui vẻ đi vào thang máy. Sau khi vào thang máy, y tá ấn nút xuống tầng 1, nói với Lâm Tố: “Là thật sự rất khó tìm.”
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố vốn không muốn đi khám bác sĩ tâm lý, nghe nói còn phải đăng kí, phiền toái như vậy cô thật sự muốn đi thẳng luôn, nhưng mà không ngờ đến giữa chừng nhảy ra một y tá.
Cô đến là bị Đại Cương uy hiếp đến, bây giờ lại bị y tá áp tải đi đăng kí, hôm nay cô không khám bác sĩ tâm lý thì không thể rồi.
-
Y tá dẫn Lâm Tố đến tầng 1, dẫn cô đi làm hồ sơ đăng kí, sau khi kết thúc, lại tự mình áp tải cô trở về cửa phòng khám của Đào Mục Chi.
“Tôi không đi vào, ngài trực tiếp đi vào đi.” y tá đứng ở cửa phất phất tay với Lâm Tố.
Mặc dù cô không muốn khám bác sĩ, nhưng được sự trợ giúp nhiệt tình như vậy, Lâm Tố vẫn nói cảm ơn với y tá: “Cảm ơn cô.”
“Đừng khách khí.” Y tá cười nói, nhìn chằm chú đợi động tác kế tiếp của cô.
Bị y tá nhìn chằm chằm như thế, Lâm Tố xoay người, căng da đầu gõ cửa phòng khám. Sau khi bên trong truyền đến tiếng Đào Mục Chi bảo cô vào đi, Lâm Tố gật đầu với y tá, đẩy cửa đi vào.
Đi vào rồi, Lâm Tố đặt đơn đăng kí và hồ sơ trên mặt bàn của Đào Mục Chi.
“Đăng ký xong rồi.”
Đơn đăng ký bị đập trên mặt bàn, mắt phượng mỏng của Đào Mục Chi nhìn lướt qua, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Ngồi đi.”
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi đến đầu cũng chả nâng lên, sau khi nhìn một lát, kéo ghế bên cạnh bàn ngồi xuống.
Sau khi cô ngồi xuống, Đào Mục Chi cầm đơn đăng kí của cô, xác nhận một chút tên của cô: “Lâm Tố.”
Xác nhận xong, Đào Mục Chi ghim tờ đơn đăng kí ở trên chồng đăng kí bên cạnh, bắt đầu hỏi khám: “Bây giờ cụ thể là tình huống gì?”
Đào Mục Chi hỏi xong, đối diện không có bất kỳ lời đáp lại nào. Phòng khám yên tĩnh hai giây, Đào Mục Chi ngước mắt nhìn thoáng qua người đối diện bàn làm việc. Người phụ nữ ngồi trên ghế, một đôi mắt hồ ly kinh diễm động lòng người như viên lưu ly trong suốt, không chút tình cảm nào nhìn anh.
Cô không nói lời nào.
Đào Mục Chi kiên nhẫn chờ đợi một lát, đối diện như cũ không có một chút ý định mở miệng nào, cô không nói, Đào Mục Chi lại hỏi một vấn đề khác.
“Tình huống thế này duy trì bao lâu rồi?’
Anh hỏi xong, đôi mắt Lâm Tố đến chớp cũng không chớp một cái, thậm chí ngay cả lông mi dày đậm cũng không động chút nào.
Hai câu hỏi đều không được để ý đến, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: “Không thích nói chuyện?”
Không phải không thích, là không muốn.
Bây giờ Lâm Tố ngồi ở trong phòng khám, đối diện là bác sĩ tâm lý mới của cô, từ cuộc gọi hôm qua của hai người, đến một loạt biểu hiện nhìn thấy hôm nay của Đào Mục Chi, Lâm Tố giống như bị người ta cầm dao kề trên cổ, ấn chặt ở đây.
Cô không sợ chết, nhưng bây giờ cô cực kỳ khó chịu, cho nên cô dùng cách thức không nói lời nào để phản kháng, đây là mánh khóe cô thường dùng với bác sĩ tâm lý.
Đã không có cách nào khám bác sĩ, vậy cô có thể khiến bác sĩ tức giận bỏ đi.
Sau khi hỏi cô hai vấn đề cô đều không trả lời, bác sĩ tâm lý mới của cô hiển nhiên cũng phát hiện ra mánh khóe này. Anh hỏi cô có phải không thích nói chuyện không, cô vẫn không mở miệng. Trước kia cô làm thế này, một số bác sĩ tâm lý đã có thể cảm thấy không nhận được sự tôn trọng. Nhưng cảm xúc của vị bác sĩ Đào trước mắt này hiển nhiên ổn định hơn tất cả các vị bác sĩ tâm lý cô từng gặp trước kia rất nhiều, đối mặt với sự không phối hợp của cô, ánh mắt của anh thậm chí không có một tia buông lỏng nào. Mà như đã luyện thành thói quen, giống như đã quen gặp bệnh nhân giống như cô vậy.
“Tình hình cụ thể của cô bây giờ là trạng thái tinh thần bất ổn, mất ngủ, vị giác không nhạy, hút thuốc say rượu, đối với bất cứ chuyện gì đều không nhạy cảm, không thú vị.”
Lâm Tố không trả lời, Đào Mục Chi bèn nói thẳng.
Ngày hôm qua đã hỏi thăm người đại diện của cô, một chút biểu hiện của cô, Đào Mục Chi xem như là có chút hiểu biết với cô.
“Tình hình của cô kéo dài hai năm, gần nửa năm qua càng thêm nghiêm trọng. Trước tiên là cô mất kiểm soát cảm xúc, nữa là mất đi giấc ngủ, vị giác, bây giờ là xúc cảm…”
Nói đến đây, giọng điệu Đào Mục Chi khẽ dừng, nhìn về phía Lâm Tố nói: “Cái này cũng dẫn đến tình (dục) của cô, lãnh cảm.”
Biểu cảm vốn giống như hồ nước chết của Lâm Tố, khi nghe được mấy chữ “tình (dục), lãm cảm”, bên trong đôi mắt giống như có chuồn chuồn lướt qua, nhẹ nhàng gợn lên một tầng sóng.
Đào Mục Chi tiếp tục nói: “Bởi vì sự mất cảm giác với sự vật không ngừng tăng cao, cô sẽ làm một số hành động quá