Hàn Tiểu Anh chưa kịp định thần thì bị lời nói của Lâm Hải Thiên làm cho choáng váng, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Cậu ngơ mặt không biết nên đáp trả như thế nào, chỉ bần thần nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hải Thiên.
"Em không cần trả lời vội, tôi chờ em." Lâm Hải Thiên lau đi khoé mắt đang ướt của cậu, nhỏ giọng cưng chiều.
"Tôi...!tôi..." Hàn Tiểu Anh ngập ngừng, cậu muốn hỏi tại sao ngài Lâm lại nói như vậy, ngài Lâm thích cậu? Là kiểu thích như thế nào, có giống kiểu thích của Hàn Tiểu Anh cậu hay không?
"Ngài để tôi xuống trước đi...!tôi..." Hàn Tiểu Anh gỡ đôi bàn tay đang ôm eo cậu của Lâm Hải Thiên, nhưng cánh tay người kia lại càng siết chặt.
"Cứ để vậy đi, tôi đưa em về." Lâm Hải Thiên một tay ôm Hàn Tiểu Anh, tay kia bắt đầu khởi động xe.
"Như vậy nguy hiểm lắm, ngài để tôi xuống." Hàn Tiểu Anh xoắn xuýt, ai đời lái xe lại ngồi như vậy bao giờ.
"Tiểu Anh ngoan, để tôi ôm em được không?" Lâm Hải Thiên giọng mềm nhũn cọ cọ trước ngực thỏ con.
Hàn Tiểu Anh bị người bên dưới cọ qua cọ lại, cằm cậu đụng phải tóc người kia, rất ngứa.
Bị giọng nói mềm mại kia làm cho xấu hổ, cậu đẩy Lâm Hải Thiên ra, không nói được hay là không, chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống.
Lân Hải Thiên biết thỏ con dễ ngại, cũng không nhiều lời nữa mà ôm người lái xe ra khỏi lề đường.
Hàn Tiểu Anh ngồi trên đùi đối diện với Lâm Hải Thiên, ngồi bất động không dám cựa quậy, một phần vì cậu xấu hổ, một phần vì sợ cơ thể mình che chắn tầm nhìn của hắn.
Lâm Hải Thiên cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, trộm cười vững vàng tay lái.
Hắn rời tay ấn nhẹ đầu cậu vào hõm vai mình, "Em chợp mắt một chút đi, lúc nào đến nơi tôi gọi em."
Trong người còn dư âm chất cồn, Hàn Tiểu Anh nằm dựa vào hõm vai Lâm Hải Thiên, nhẹ nhàng hít thở.
Thôi thì cứ coi như cậu mượn rượu làm càn một lúc vậy.
Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lâm Hải Thiên, Hàn Tiểu Anh hít nhẹ một hơi thật sâu, chìm đắm trong nó mà ngủ thiếp đi.
Lâm Hải Thiên ôm người trong lòng, không những không mỏi tay đau chân mà còn rất hưởng thụ.
Hắn thả chậm tay lái, muốn tận hưởng khoảnh khắc này thật lâu, muốn con đường này không có điểm dừng.
Hắn hôn nhẹ lên đỉnh cậu Hàn Tiểu Anh, tay dùng lực ôm cậu dịch cơ thể cả hai sát vào nhau.
Thời gian còn dài, hắn nhất định sẽ cho thỏ con thấy tấm chân tình của mình, sẽ khiến thỏ con phải tin tưởng hắn, toàn tâm toàn ý ở bên hắn không vướng bận.
Lâm Hải Thiên sẽ khiến cho tương lai của hai người mỗi ngày trôi qua đều là một ngày hạnh phúc.
Lâm Hải Thiên chỉ cần một mình Hàn Tiểu Anh, một mình cậu thôi là đủ.
Gặp được thỏ con là may mắn mà ông trời ban cho hắn.
Lâm Hải Thiên lái xe đậu ở một góc, ở bên cạnh ngõ nhỏ hôm trước hắn đưa Hàn Tiểu Anh về.
Cậu nằm trong lòng hắn, tay vô thức ôm lấy tấm lưng rắn chắc kia mà ngủ, một bên má đỏ lựng, rất đáng yêu.
Lâm Hải Thiên không nhịn được mà cười, nhân lúc thỏ con không đề phòng trộm mổ vào môi cậu một cái thật nhẹ.
"Ưmm~..." Hàn Tiểu Anh cựa mình tìm một tư thế thoải mái nhất.
Lâm Hải Thiên lưu luyến không buông.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa bế người xuống xe mang người vào trong nhà.
Hàn Tiểu Anh ngủ không sâu cảm nhận được cơ thể đang lơ lửng di chuyển, cậu chầm chậm mở mắt.
Hàn Tiểu Anh hốt hoảng, Lâm Hải Thiên giữ vững cánh tay không để cậu ngã ngửa ra sau.
"Dậy rồi sao?"
"Ngài...!ngài để tôi xuống, tôi tự đi được mà..." Hàn Tiểu Anh ngủ thì rất yên tĩnh, mở mắt ra là hết quay chỗ này lại quay chỗ kia, loay ha loay hoay.
Lâm Hải Thiên biết giờ mà không thả cậu xuống thì cậu sẽ giãy ngã ra mất.
Hắn thả thỏ con trong tay xuống với vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Ôm còn chưa có đã mà!!!
"Hồi nãy cụng mạnh như thế, đầu em còn đau không?" Lâm Hải Thiên cười nhẹ rồi đưa tay lên đầu Hàn Tiểu Anh xoa xoa như muốn làm dịu vết thương.
Hàn Tiểu Anh đỏ mặt nhớ lại sự việc vừa rồi, cậu hết quấy trên xe rồi lại nằm trong ngực ngài Lâm mà ngủ quên đi.
Đã thế...!đã thế còn hôn môi với ngài ấy nữa.
Cậu giơ hai tay vỗ vô mặt mình.
"Tôi không đau nữa, ngài mau về đi, muộn lắm rồi." Cậu ngăn cản bước chân của Lâm Hải Thiên, không cho người ta bước tiếp.
"Muộn rồi? Vậy thì tôi ở lại với em, sáng mai rồi về." Hổ đói Lâm Hải Thiên mưu mô nở nụ cười xấu xa nhìn thỏ con non mềm trước mặt.
Nếu như không muốn để lại ấn tượng xấu với Hàn Tiểu Anh, Lâm Hải Thiên hắn có khi bây giờ đã lao vào ngấu nghiến ăn sạch người ta rồi.
"Không...!không được.
Ngài mau về đi." Cậu ra sức mượn lực từ bàn tay đẩy Lâm Hải Thiên quay người ra khỏi ngõ nhỏ.
"Tại sao không được? Tôi bỏ lại công việc đưa em về, em cảm ơn tôi bằng cách này sao?" Nai vàng ngơ ngác Lâm Hải Thiên lại giở giọng nũng nịu.
Hàn Tiểu Anh không chịu được sự tấn công mềm mại từ người này, cậu nhìn Lâm Hải Thiên, "Ngài Lâm, hôm nay thật sự cảm ơn ngài, nếu được lần sau tôi sẽ mời ngài dùng cơm.
Vậy nên là..."
"Vậy nên?" Lâm Hải Thiên ngắt lời cậu.
"Vậy...!vậy nên ngài