Hàn Tiểu Trúc gọi điện nói với Hàn Tiểu Anh tuần sau cô nàng sẽ qua chỗ cậu chơi vài ngày.
Hàn Tiểu Anh rất vui, cậu sắp xếp lịch học, lịch làm thêm trong tuần sau thật hợp lí để có thể đi chơi cùng em gái.
"Tiểu Anh đợi lâu chưa?" Hàn Tiểu Trúc nhảy xuống trạm xe, hai tay cầm hai túi đồ.
"Anh vừa mới tới thôi.
Có mệt không?" Hàn Tiểu Anh thương em gái, đưa tay vén sợi tóc vướng trước trán cô.
"Không mệt tí nào.
Hì hì." Cô đưa một túi đồ cho anh trai cầm, "Này là ít đồ ăn mẹ làm bảo em đưa lên cho Tiểu Anh."
"Cho anh gửi lời cảm ơn đến dì nhé." Cậu cười tươi ấm áp.
Hai anh em cũng khá lâu không nói chuyện, ở với nhau quen rồi nên lúc xa nhau có chút cô đơn, nói chuyện trong nhà một hồi, Hàn Tiểu Anh gọi xe rồi cả hai cùng về nhà trọ của cậu.
Trên đường về trọ, Hàn Tiểu Trúc vô cùng thích thú ló đầu ra cửa sổ xe ngắm nhìn thành phố lướt qua.
Hàn Tiểu Anh biết em mình rất vui nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô chú ý một chút.
Tuy cũng không khác lắm thành phố ở chỗ họ nhưng dù sao được đi chơi khiến Hàn Tiểu Trúc vô cùng háo hức.
Đây là nơi anh trai ở và học tập, cô muốn biết Tiểu Anh ở đây sống có tốt không, ăn uống có đầy đủ không, học tập có bị áp lực không, hay là chỉ mải lo kiếm tiền mà quên chăm sóc bản thân.
Cả hai anh em về đến nơi, Hàn Tiểu Trúc nằm gọn trên ghế thở dài, Hàn Tiểu Anh lấy cho cô một cốc nước để giải khát.
Hàn Tiểu Trúc ngắm nhìn nơi anh trai sống, rất gọn gàng ngăn nắp hệt như khi còn ở nhà.
Anh trai cô vốn gọn gàng, còn cô thì y như mấy đứa choai choai hay vứt đồ lung tung.
Cô chỉ ở lại chơi ba bốn ngày rồi về, sắp tới thi cuối kì nên nhà trường cho nghỉ một tuần để ôn tập nên cô tranh thủ dành ít ngày qua chơi với Hàn Tiểu Anh, cô sợ anh trai sẽ buồn.
"Mochi lần trước có ngon không?" Hàn Tiểu Anh lấy ra từ trong tủ lạnh một hộp mochi, nhưng mochi lần này là mứt dâu.
"Dạ ngon lắm." Hàn Tiểu Trúc cười cười nhận lấy hộp bánh từ tay anh trai, tuy không phải là mochi matcha mà cô thích nhưng vị mứt dâu này cũng không tệ.
"Em nằm ngủ lúc đi, lát nữa dậy rồi cả hai cùng đi siêu thị.
Siêu thị ở đây to cực kì." Cậu nhấn mạnh câu cuối, gương mặt bừng bừng hứng khởi nhìn Hàn Tiểu Trúc mà khoe khoang.
"To hơn cả siêu thị chỗ mình?" Cô nàng nghi ngờ, biểu cảm kia của anh trai hình như hơi quá rồi đó.
Hàn Tiểu Anh gật đầu lia lịa, "To gấp đôi, à không to gấp mười mới đúng."
Hàn Tiểu Trúc nghe xong vô cùng tò mò, cô muốn bây giờ ngay lập tức đi siêu thị luôn nhưng Hàn Tiểu Anh sợ cô mệt.
"Cha với dì ở nhà vẫn khoẻ chứ? Việc học của em thế nào rồi?" Hàn Tiểu Anh mua một ít quýt, cậu ngồi xuống cạnh Hàn Tiểu Trúc bóc từng quả cho cô ăn.
"Mọi người đều khoẻ cả, em thì vẫn vậy thôi.
Anh ở đây có thấy thoải mái không? Có bị chèn ép cái gì không?" Hàn Tiểu Trúc nhận từng miếng quýt Hàn Tiểu Anh đưa đến cho vào miệng nhai.
"Anh vẫn rất tốt.
Không có ai làm gì anh cả, em đừng lo." Cậu cười dịu dàng nhìn Hàn Tiểu Trúc ngồi nhai chóp chép.
Khoảng hơn một tiếng sau, cả hai chuẩn bị một chút rồi cùng nhau ra ngoài, thời tiết hôm nay vô cùng trong lành, không nắng gắt, trời trong xanh.
Khi nhìn thấy cái siêu thị khổng lồ kia thì Hàn Tiểu Trúc mới tin lời anh trai nói là thật.
Nó to gấp chục lần cái ở quê nhà.
Cô không kìm nổi lòng vui sướng kéo tay cậu chạy vào bên trong.
Không những to mà đồ ở đây còn đa dạng phong phú hơn nhiều.
Hàn Tiểu Trúc đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, Hàn Tiểu Anh bảo cô thích gì thì cứ mua.
Hàn Tiểu Trúc rất ít khi từ chối anh trai, nghe cậu nói vậy thì tung tăng mua một số thứ mình thích, chủ yếu toàn là đồ con gái.
Nhưng cô vẫn không quên mua một ít cho anh trai và cha mẹ ở nhà.
Đi chơi mà, không thể về tay không được.
Hàn Tiểu Trúc nắm tay anh trai, tốc độ đi có hơi nhanh nên lúc đi vào khúc ngoặt thì va phải người ta.
Cả hai vội vàng cúi người nói xin lỗi.
"Chúng mày bị mù à? Đường to như thế cứ phải đâm vào tao mới chịu được à? Lũ ranh con này." Gã đàn ông tuy béo tốt nhưng chiều cao lại có hạn, cậy thế mình to hơn và lên giọng với người ta.
Hàn Tiểu Anh vội xông lên trước, liên tục cúi đầu, "Làm ảnh hưởng đến anh, chúng tôi thật xin lỗi, từ giờ chúng tôi sẽ chú ý, mong anh tha lỗi cho."
"Xin lỗi một câu là xong à, bọn mày làm ảnh hưởng đến tao." Gã kia càng nói càng hăng, chỉ tay vào mặt hai anh em họ Hàn chửi bới lung tung.
"Chúng tôi đã xin lỗi rồi, chú việc gì phải chuyện bé xé ra to nhờ, trưởng thành lên." Hàn Tiểu Trúc nhìn không nổi bộ dáng xấc xược coi trời bằng vung của tên đàn ông bặm trợn đằng trước.
Xin lỗi không muốn thì muốn cái gì.
Gã kia trừng mắt nhìn Hàn Tiểu Trúc liếc mắt nhìn mình như kiểu phán xét, máu nóng xộc lên não quát lớn: "Mày...!mày nói ai là chú? Bố mẹ mày ỏ nhà dạy mày ra đường ăn nói với người lớn thế hả?"
Hàn Tiểu Anh biết tính cách em mình dễ nổi nóng, ăn ngay nói thẳng chẳng kiêng nể một ai.
Để tình huống xấu nhất không xảy ra, cậu vội vàng khuyên lơi, "Được rồi Tiểu Trúc, chúng ta đi thôi." Sau đó cậu quay người lại nói thêm một câu xin lỗi nữa với gã đàn ông kia.
"Chúng mày đứng lại đó." Gã kia tức tối không có chỗ nào phát tiết liền chạy xồng xộc nắm cổ áo Hàn Tiểu Anh, cổ áo bị siết chặt khiến cậu có chút đau.
Hàn Tiểu Trúc không nhịn nổi nữa, xông lên đấm thẳng vào mặt gã