Thời gian ấy vậy mà trôi qua thật nhanh, mới vừa ngày nào nhập học, vất vả ngược xuôi kiếm tiền sinh hoạt, trang trải cuộc sống.
Đã hơn 9 tháng trôi qua, một mùa xuân mới lại bắt đầu.
Hàn Tiểu Anh cởi bỏ thân phận tân sinh viên, tiếp bước lên năm hai đại học.
Mới tưởng chừng ngày nào còn bỡ ngỡ vậy mà đã quen thuộc gần như là tất cả.
Nhiều thứ đi qua, ở lại, có những người bạn thân thuộc với bản thân, cũng có không ít những người qua đường.
Năm cũ qua đi và một năm mới lại đến, đầu xuân đã không còn rét lạnh như mùa đông ngày nào.
Những kỉ niệm vui vẻ hay những quá khứ buồn đau hãy để nó qua đi.
Và cho đến tận bây giờ, Hàn Tiểu Anh cũng không thể tin được rằng mình cùng Lâm Hải Thiên đã ở bên nhau lâu đến vậy.
Bảy tháng qua, nói ngắn không ngắn mà dài không dài, có vui có buồn, có hạnh phúc và buồn tủi.
Nhưng hầu hết đều được Lâm Hải Thiên xua tan đi những muộn phiền đó của Hàn Tiểu Anh.
Cậu cảm tạ ông trời vì đã cho cậu gặp được một người tuyệt vời như Lâm Hải Thiên, một người mà kẻ như cậu không dám mơ tưởng đến.
Cũng cảm ơn Lâm Hải Thiên đã bên cạnh yêu thương, che chở cho cậu.
Không dám mơ tưởng quá nhiều về tương lai, chỉ hi vọng thời điểm hiện tại trôi qua thật yên bình, hạnh phúc.
Cậu đã xin nghỉ làm ở quán của ông chủ Hào, lúc cậu xin nghỉ, mọi người trong quán ai cũng tiếc vì chẳng thể gặp lại cậu nữa.
Hàn Tiểu Anh cậu đã hứa, có thời gian nhất định sẽ quay lại thăm mọi người.
Lên năm hai rồi nên cậu cũng cần tập trung hơn cho ngành học của mình.
Và hiện giờ cậu đang làm gia sư toán cho một bạn học sinh 12.
Tiền lương khá cao, gia đình của bạn đều nhiệt tình với cậu, một tuần ba buổi dạy.
"Em nhìn nhé, vì khối chóp cần tính thể tích và khối lăng trụ đã cho có cùng chiều cao và cùng diện tích đáy nên thể tích của khối chóp bằng 1/3 thể tích khối lăng trụ." Hàn Tiểu Anh dùng bút chỉ vào mặt giấy, nghiêm túc giảng bài.
"Em nhìn thế nào cũng không ra được ấy." Lưu Nam cũng dùng bút gõ gõ xuống bàn.
"Đấy là khái niệm, là khái niệm em hiểu chưa? Chưa thì ghi vào." Giọng Hàn Tiểu Anh đã hơi bất lực, nói nãy giờ mà tên nhóc này vẫn không hiểu.
Không được đánh học sinh.
Không được đánh học sinh.
Không được đánh học sinh.
Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần, tâm phải tịnh.
"Nhìn thế nào cũng không ra." Lưu Nam khăng khăng.
Hàn Tiểu Anh cúi xuống nhìn đề bài, sau đó lại nhìn hình vẽ.
"Ôi trồi ôi, em vẽ sai hình thế này thì nhìn kiểu gì, cái thằng nhóc này, vẽ lại ngay."
"Á đừng đánh em." Lưu Nam bị cậu dùng thước kẻ đánh vào lưng, luôn mồm kêu ca.
"Thế học cho nghiêm túc vào, cái thằng nhóc này." Hàn Tiểu Anh dừng tay, lườm Lưu Nam một cái.
Hình ảnh này của cậu trong mắt Lưu Nam lại chẳng hề đáng sợ tí nào, ngược lại rất đáng yêu.
Lưu Nam thích nhất là nhìn thầy gia sư của mình thế này, cái má đỏ đỏ mà cái môi chúm chím muốn cắn.
"Đã nói bao lần rằng không được gọi em là nhóc cơ mà." Lưu Nam áp sát, dựa người lại gần Hàn Tiểu Anh, trán hai người gần như là sắp đụng vào nhau.
"Em đã 18 tuổi rồi."
Nhìn từ góc độ này, Lưu Nam lại càng yêu thích Hàn Tiểu Anh hơn, hắn có thể ngửi được mùi thơm thanh dịu trên người thầy gia sư.
Da trắng mắt to, dáng người nhỏ nhắn khiến người muốn bảo bọc chở che.
Hô hấp của hắn có chút gấp, Lưu Nam hắn...!thích Hàn Tiểu Anh.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp qua ngươi nào đẹp như cậu, còn đẹp hơn cả bọn con gái tỏ tình với hắn ngoài kia.
Tuy hắn kém Hàn Tiểu Anh hai tuổi, nhưng so về thể chất thì Lưu Nam hắn cao to hơn nhiều, nam tính hơn nhiều.
Do chơi bóng rổ từ nhỏ nên hắn khá cao, dù ngồi xuống nhưng vẫn cao hơn Hàn Tiểu Anh một cái đầu.
Lưu Nam hắn thích Hàn Tiểu Anh, hắn tự tin nếu như tỏ tình với cậu thì cũng đến tám phần cậu sẽ rung động.
Đến bọn con gái còn đổ gục trước hắn nữa là.
"Tiểu Anh, em thích—"
"Thằng nhóc này, mày bẻ tay anh luôn đi." Tay Hàn Tiểu Anh bị Lưu Nam giữ chặt, có chút đau.
Lưu Nam nghe vậy liền buông tay Hàn Tiểu Anh, may sao hắn chưa nói hết.
Thời gian còn dài, cứ từ từ mà đi.
"Sao mặt em đỏ thế, sốt à?" Hàn Tiểu Anh nhìn mặt cậu học sinh đỏ lựng, có chút nghi nghi.
"Không, em nóng thôi."
"Ngày mai anh rảnh không, nếu được thì đến thư viện cùng em đi." Lưu Nam soạn sách, kết thúc buổi dạy kèm.
"Để xem...!ừ thế cùng đi đi, anh cũng có sách cần tìm." Hàn Tiểu Anh cho bộ đề vào trong cặp, kéo khoá.
"Cũng muộn rồi, để em đưa anh về."
"Không cần đâu, anh tự về được.
Nhớ làm bộ đề anh vừa đưa đấy, lần tới kiểm tra em."
Lâm Hải Thiên tan làm muốn đi đón bé cưng, hắn gửi tin nhắn hỏi địa chỉ nơi cậu dạy học sau đó lái xe đến đây.
Ấy vậy mà đập vào mắt hắn là cảnh bé cưng cùng một thằng nhóc cười nói đến vui vẻ cùng nhau đi ra ngoài, tên nhóc kia đã vậy còn dám khoác tay lên vai bé cưng, ôi dồi bé cưng cũng không thèm để ý luôn.
Lâm Hải Thiên cảm nhận được mùi vị nguy hiểm xung quanh bé cưng.
"Đến đây thôi, em vào trong đi." Hàn Tiểu Anh đưa tay chào tạm biệt Lưu Nam.
Lưu Nam lưu luyến, nhìn cục bông nhỏ nhỏ rời xa mà có chút buồn.
Đang định quay vào nhà thì thấy một người đàn ông thân mặc tây trang chỉnh tề lại gần Hàn Tiểu Anh, hắn có chút tò mò.
"Ngài đợi lâu chưa?" Hàn Tiểu Anh ôm chầm Lâm Hải Thiên, cọ cọ lồ ng ngực hắn.
Lâm Hải Thiên được bé cưng ôm, lòng mềm nhũn nhéo má cậu, "Tôi vừa đến, nhanh về nhà nào."
Hắn ôm eo Hàn Tiểu Anh, ở nơi bé cưng không nhìn thấy hắn quay lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Nam đang ở gần đó.
Lưu Nam nhìn ánh mắt kia, sống lưng có chút lạnh, cũng không nghĩ quá nhiều về mối quan hệ của Hàn Tiểu Anh và người đàn ông bên cạnh.
Lớn tuổi chững chạc thế kia, chắc là chú cháu.
Lên trên xe, Lâm Hải Thiên nghiên người cài dây an toàn cho Hàn Tiểu Anh, "Cậu nhóc kia là người em kèm sao?"
"Dạ vâng, em ấy thông minh lắm nhưng có hơi lười." Nhắc đến Lưu Nam, Hàn Tiểu Anh lại thấy buồn cười, "Ngài không biết đây thôi, em ấy nhìn cao to như thế nhưng thực chất rất trẻ con.
Lần đầu nhìn thấy em ấy, em cũng có chút sợ nhưng tiếp xúc lâu mới biết em ấy rất đáng yêu.
Em ấy—".
"Tiểu Anh, em...!thích cậu nhóc đó sao?" Lâm Hải Thiên không thể nghe nổi nữa, ở cạnh mình mà bé cưng cứ nhắc đến người đàn ông khác, hắn khó chịu vô cùng.
"Ơ...!không ạ.
Sao tự dưng ngài lại hỏi vậy?" Hàn Tiểu Anh ngơ ra, không hiểu chuyện gì.
"Em chê ông chú là tôi sao, em...!thích những người trẻ tuổi hơn sao?" Lâm Hải Thiên trong lòng vô cùng bức bách, nếu như bé cưng nói đúng thì hắn biết phải làm sao bây giờ.
Hàn Tiểu Anh hình như hơi hiểu ra vấn đề, cậu bật cười, tháo dây an toàn rồi ngồi lên đùi Lâm Hải Thiên.
"Hải Thiên của em...!ghen sao?"
"Em chưa trả lời tôi, em thích người trẻ tuổi hơn phải không?" Lâm Hải Thiên giở giọng hờn dỗi, quay mặt đi không nhìn bé cưng nhưng tay vẫn ôm eo cậu.
"Em không thích những người trẻ tuổi, cũng không thích những người đứng tuổi, em thích ngài." Cậu cụng trán với cún bự Lâm Hải Thiên, cười hôn lên môi hắn.
"Thế bây giờ ngài nói em nghe, ngài ghen đúng không?"
Lâm Hải Thiên nghe bé cưng trả lời, trong lòng vui như nở hoa.
Nhưng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy vẫn thấy khó chịu.
"Ừ tôi ghen đấy.
Em lo dỗ tôi đi."
Thi thoảng nhìn một Lâm Hải Thiên thế này cũng rất thú vị, "Ngài nhìn em đi mà, đừng không nhìn em như thế."
"Tiểu Anh không còn yêu tôi nữa rồi, Tiểu Anh chán ông chú này rồi."
"Không có mà, em yêu ngài nhất." Hàn Tiểu Anh ôm mặt Lâm Hải Thiên hôn lấy