Hàn Tiểu Anh ngơ ngác nhìn lắc tay lấp lánh được khắc tên cậu, trong đầu một mớ suy nghĩ ngổn ngang.
Rốt cuộc cậu vì đang quá hạnh phúc nên sinh ra ảo giác có phải không? Hay là đã lâu không được ai đó yêu thương nên cậu thèm khát thứ gọi là hạnh phúc kia?
Hoa hồng toả hương rực rỡ trước mắt cậu, sự lạnh lẽo của chiếc lắc tay bạc, gió biển mắt lạnh tạt vào mặt, ánh trăng cùng hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Và hơn hết, người mà cậu yêu đang đứng trước mặt cậu.
Đây...!không phải là mơ có đúng không?
"Hải...!Hải Thiên, em, em đang mơ có đúng không?" Hàn Tiểu Anh rời mắt nhìn Lâm Hải Thiên.
Lâm Hải Thiên mỉm cười vuốt v e gương mặt nhỏ nhắn của bé cưng, "Nếu đây là mơ, tôi nguyện ý không bao giờ tỉnh giấc.
Nếu đây là mơ, tôi nguyện cùng em đắm chìm vào đó."
Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay to lớn bao lấy cơ thể cứng đờ của Hàn Tiểu Anh, người này, giọng nói này, sự ấm áp chỉ dành cho mình cậu.
Đây...!thật sự không phải là mơ.
Cậu không biết bản thân đã khóc từ bao giờ, mắt ướt nhoè khiến xung quanh mờ nhạt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má đọng xuống khoé môi, thật mặn mà cũng thật ngọt.
"Tiểu Anh đừng khóc, em khóc tôi xót." Lâm Hải Thiên nâng mặt Hàn Tiểu Anh, hôn lên môi cậu rồi đến má, hôn từng giọt nước mắt và mi tâm cậu.
"Em, em không có khóc." Cậu không muốn thừa nhận mình khóc một chút nào, cũng lớn tồng ngồng rồi, ai còn khóc nữa.
"Ừm, bé cưng ngoan, bé cưng không có khóc." Lâm Hải Thiên nguyện ý chiều theo bé cưng.
"Hải Thiên..." Nước mắt cậu vẫn không chịu dừng lại, càng nói càng khóc.
Cậu ôm lấy Lâm Hải Thiên, rúc vào lồ ng ngực ấm áp của hắn.
"Ừm, em nói đi."
"Em hạnh phúc lắm, cảm ơn ngài."
"Giữa chúng ta không nên nói những lời như vậy, chỉ cần là em tôi đều luôn sẵn lòng."
"Em...!em yêu ngài, yêu ngài rất nhiều."
Bỗng nhiên Hàn Tiểu Anh khóc lớn khiến Lâm Hải Thiên giật mình, hắn vội buông bé cưng ra xem tình hình của cậu.
Lâm Hải Thiên một tay lau nước mắt cho cậu, tay còn lại không ngừng vuốt v e để cậu dễ chịu.
"Sắp thành bé mít ướt rồi, bé cưng ngoan nào." Lâm Hải Thiên cũng muốn bất lực với bé cưng của mình, dỗ đã không xong lại còn thấy người ta khóc cũng dễ thương.
"Tôi cũng yêu bé cưng lắm, ngoan."
Hàn Tiểu Anh cứ hệt như đứa trẻ con ba tuổi, bấu víu quần áo Lâm Hải Thiên mà khóc lớn, nước mắt nước mũi dây hết vào tây trang của hắn.
Cậu khóc vì quá đỗi hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cậu tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng thật may, Lâm Hải Thiên vẫn luôn ở đây, vẫn luôn kề cạnh bên cậu từng giây từng phút để cậu có thể cảm nhận sự hạnh phúc này một cách chân thực và ấm áp nhất.
Bé khóc nhè Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên bế lên ôm vào lòng, xoa tấm lưng mềm mại nhỏ nhắn của cậu, lau đi giọt nước mắt hạnh phúc.
Kiên nhẫn dịu dàng âu yếm, dỗ dành bé cưng đến khi cậu hết khóc mới thôi.
"Em thích hoa hồng lắm, cực kì thích." Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên ẵm, cậu dựa vai vào vai hắn thủ thỉ.
Lâm Hải Thiên nhìn từng cành hoa hồng lấp lánh được xếp ngay ngắn, nhỏ giọng bên tai bé cưng, "Khi tôi còn nhỏ, mẹ đã nói với tôi rằng, nếu như tôi yêu một người, vậy thì hãy tặng người ấy thật nhiều hoa hồng.
Nó như là một biểu tượng của tình yêu vậy."
"Mẹ em...!cũng từng nói với em như vậy."
"Vậy thì mẹ của chúng ta nhất định đang rất vui."
Hàn Tiểu Anh rời khỏi vòng tay Lâm Hải Thiên, cậu đi đến bên cạnh những cành hoa cầm một bông lên ngắm nhìn.
Thật đẹp, thật lấp lánh và cũng thật ấm áp, chúng đang không ngừng toả hương, không ngừng khoe sắc.
Chỉ cần một bông thôi cũng đủ khiến Hàn Tiểu Anh cậu thấy hạnh phúc rồi, nhưng Lâm Hải Thiên lại vì cậu mà dịu dàng tận tâm chuẩn bị thật nhiều.
Cậu không thể hình dung ra được một vị tổng tài cao ngạo như hắn lại tỉ mỉ chọn hoa, xếp hoa để làm cậu vui vẻ.
Cậu đưa tay sờ lên chiếc dây chuyền lành lạnh nơi cổ, cúi nhẹ xuống thôi là có thể thấy được ánh bạc lấp lánh, bên trong được khắc tên của cậu.
Chiếc lắc tay rung rinh tạo ra tiếng động nhẹ nhàng cũng được khắc tên cậu.
Đây không phải là quà sinh nhật bình thường, đối với cậu mà nói, nó là món quà tuyệt vời và vô giá.
Là tấm lòng, là sự cưng chiều yêu thương của Lâm Hải Thiên dành cho cậu.
Hoa hồng hay chiếc dây chuyền, và cả chiếc lắc tay này, cậu nhất định sẽ dành cả đời để trân quý chúng.
Là món quà đầu tiên và cũng là sinh nhật đầu tiên cậu được trải qua cùng người mình yêu.
Nếu được thì cậu mong sao, khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ mãi luôn hiện hữu, mãi luôn trường tồn.
"Hải Thiên, chỉ hôm nay thôi, cho phép em được nói những lời quá phận.
Em yêu cầu ngài từ giờ đến mãi mãi, phải luôn chiều em, phải luôn quan tâm em, phải luôn yêu em.
Không cho phép ngài làm em buồn, em khóc, không cho phép ngài ngừng yêu em.
Đời này kiếp này của ngài chỉ được phép có một mình Hàn Tiểu Anh này mà thôi." Hàn Tiểu Anh cầm bông hồng đi đến trước mặt Lâm Hải Thiên, nhón chân lên chạm môi cùng hắn.
"Chỉ hôm nay thôi, cho phép em."
Lâm Hải Thiên có thể cảm nhận được cơ thể