Trong văn phòng ánh đèn mờ tối.
Giang Lăng và Chu Dư Ngôn vẫn chưa rời khỏi phạm vi của bàn làm việc.
Cái bóng dường như cũng nhấp nhô trôi nổi theo bọn họ.
Giang Lăng tự dưng nhớ tới giấc mộng trên xe lăn kia, giống như giờ phút này.
“Em suy nghĩ gì đó, lại thất thần?” Chu Dư Ngôn không vui cắn môi cô một cái, giọng khàn như âm trầm.
Mạch suy nghĩ của Giang Lăng bị kéo trở về hiện thực, lúc thở d0'c cô thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới giấc mộng lần trước đã kể với bạn trai cũ.”
“Giấc mộng kia.” Chu Dư Ngôn sực nhớ, ánh mắt càng u tối hơn, “Là giống như bây giờ.”
Giang Lăng không tiếp lời anh, anh cũng chẳng cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, mọi âm thanh đều biến mất trong môi lưỡi.
Bức màn lay động, ánh mặt trời bên ngoài mạ một lớp ánh sáng trên cánh cửa kính.
Hơi ấm trong văn phòng mở vừa đủ, nhiệt độ hình như không ngừng tăng cao, nơi này quá nóng đến độ có thể thiêu hủy lý trí của con người.
Ngọn lửa bùng cháy không biết dập tắt khi nào.
Văn phòng im lặng trong mấy giây ngắn ngủi.
Hai chân Giang Lăng rơi trên mặt đất, cô đứng lên với lấy áo khoác và di động ở một bên, để chân trần đi về phía sô pha.
Ngồi xuống sô pha cô dựa vào lưng ghế hai chân bắt chéo, lười biếng mở xem tin nhắn trong di động.
Cô chỉ mặc chiếc áo khoác, phong cảnh phía dưới như ẩn như hiện.
Chu Dư Ngôn cài khuy áo trên cùng của áo sơ mi, anh giương mắt nhìn về phía sô pha.
Trông thấy phong cảnh mê người kia, màu mắt anh chợt u tối.
Giang Lăng lướt màn hình di động, khóe mắt nhìn thấy Chu Dư Ngôn từ xe lăn đứng dậy rồi đi về phía mình.
Cô thu lại tầm mắt, giọng điệu mang theo mấy phần chế nhạo: “Chân của Chu tổng giờ không khập khiễng nữa à?”
“Hiện tại không phải Chu tổng.” Chu Dư Ngôn đi tới với lấy eo cô rồi ôm cô vào lòng, “Bạn trai cũ muốn tính nợ chia tay với em.”
Giang Lăng tựa trong lòng anh, không hề né tránh: “Thế, bạn trai cũ có phải còn nợ em một lời giải thích không?”
“…”
Giang Lăng liếc anh một cái: “Vì sao phải gạt em?”
Chu Dư Ngôn híp mắt: “Trông em chẳng kinh ngạc chút nào?”
Đầu ngón tay của Giang Lăng kéo vạt áo anh qua ngắm nghía, khuy áo vừa cài xong lại cởi ra.
Cô chẳng hề để ý nói: “Em đã nghe câu chuyện hoàn chỉnh, ít nhiều cũng đoán được một tí.
Tai nạn xe, chân bị tật, còn có danh tiếng không tốt… Là vì còn chưa loại bỏ tai họa ngầm?” Giang Lăng suy đoán.
Chu Dư Ngôn còn chưa nói thì cô đã nói tiếp: “Về phần lời đồn xấu về anh, em nghĩ rằng không ai bằng lòng làm ô uế thanh danh của mình, cho nên chắc là lời nhắn lại tung ra cho ‘đối thủ cạnh tranh’ của anh?”
Chu Dư Ngôn cười khẩy: “Thật không hổ là Giang tổng, lập tức suy luận ra nguyên nhân.” Anh lại nhìn về phía Giang Lăng, “Em đã đoán được thì tại sao còn muốn anh giải thích?”
Giang Lăng nói: “Em muốn nghe chính miệng anh nói, cái đó càng có thành ý hơn.
Cơ mà…” Cô khựng lại, “Lúc trước bạn trai cũ hình như không quý trọng cơ hội này.”
“…” Chu Dư Ngôn im lặng một lúc, “Là lỗi của anh.”
“Quên đi.” Giang Lăng cười nhạt, “Dù sao đã là bạn trai cũ, đều là quá khứ rồi.”
Chu Dư Ngôn: “…”
Giang Lăng chuyển đề tài: “Thực ra em có chuyện muốn hỏi bạn trai cũ một chút.”
“Chuyện gì?” Chu Dư Ngôn kéo về mạch suy nghĩ.
Giang Lăng nhìn sang di động, không hề để ý nói: “Mấy hôm trước em đăng lên một bài trên vòng bạn bè, nói là nhớ món cơm thịt bò của Cẩm Tú Cư.” Cô khựng lại, “Kết quả ngày hôm qua có một anh shipper giao tới cho em.”
Động tác của Chu Dư Ngôn cũng khựng lại.
“Thế à?” Sắc mặt anh không thay đổi.
Giang Lăng liếc nhìn anh cười như không cười: “Bạn trai cũ cho rằng đây là sự trùng hợp ư?”
Giọng điệu Ngôn Úc thờ ơ: “Anh làm sao biết được.”
“Ồ.” Giang Lăng nói sâu xa, “Vậy coi là trùng hợp đi.”
Cô lại nói sang chuyện khác: “Còn một việc nữa.”
“Việc gì?” Âm thanh của Chu Dư Ngôn có phần không được tự nhiên.
Giang Lăng hỏi: “Chuyện Trần Dĩnh có phải do anh làm không?”
Chu Dư Ngôn đáp: “Ừm.
Lúc bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Quân Trạch, anh thuận miệng nói một câu với CEO của bọn họ.”
“Nhưng anh làm thế nào thuyết phục Phó Dĩ Hành? Anh ta không giống như người dễ nói chuyện.” Giang Lăng quan sát sắc mặt của anh, cô nhíu mày, “Anh không bị anh ta bắt chẹt chứ?”
“Không có.” Ánh mắt Chu Dư Ngôn nhìn cô mang theo ý sâu xa, “Về phần nguyên nhân em sẽ biết được nhanh thôi.”
Giang Lăng có chút không vui: “Nhanh thôi? Bây giờ không thể nói ư?”
“Bởi vì anh cũng chưa xác nhận được tính chân thật của sự việc.” Chu Dư Ngôn ôm eo cô hướng về một phía, sô pha lõm xuống hai người nằm trên sô pha.
Anh kề sát tai Giang Lăng, thấp giọng nói, “Có điều nếu Giang tổng muốn biết, cho chút lợi tức thì anh có thể suy xét về việc nói với em.”
Giang Lăng đối diện anh, ánh mắt cười như không cười: “Bạn trai cũ muốn làm gì đây?”
Chu Dư Ngôn nắm lấy bả vai cô, đè lên môi cô: “Anh cảm thấy bị lừa gạt tình cảm, muốn đòi về chút lợi tức chia tay, cái này không quá đáng chứ?”
Áo khoác tuột xuống vai nhanh chóng rơi xuống đất.
Chu Dư Ngôn bế cô lên, anh vươn tay kéo ra vách tường ở bên cạnh, mở ra một cánh cửa ẩn.
Bên trong thế mà ẩn giấu một gian phòng nghỉ, cánh cửa mau chóng bị đóng lại.
Trong phòng nghỉ không bật đèn, ánh sáng mờ tối.
Mái tóc dài đen láy của Giang Lăng rối tung, chỉ chốc lát sau ra giường dưới người đã nhăn nhúm.
Cổ tay cô bị anh nắm chặt đè trên giường.
Thân hình anh che phủ cô hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy đường nét rắn chắc của bờ lưng cường tráng.
“Gọi tên anh.” Chu Dư Ngôn giống như người dẫn đường, nhẹ giọng dụ dỗ.
“Không…” Giang Lăng khó nhịn vùi đầu dưới gối đầu, tiềm thức từ chối, “Ô… Chu Dư Ngôn, đồ vô lại!”
Nụ hôn của anh đi đến đâu thì tựa như ngọn lửa bùng cháy tới đó.
Chu Dư Ngôn khàn giọng: “Ngoan, gọi thêm lần nữa.”
“Chu…” Lý trí của Giang Lăng đã bị quét sạch triệt để, “Chu Dư Ngôn.”
“Ừm.”
……
Khi Chu Dư Ngôn từ phòng tắm đi ra thì anh chỉ quấn một chiếc khăn lông đơn giản.
Mái tóc đen ẩm ướt, khuôn mặt hình như càng sâu sắc hơn.
Bọt nước từ cằm anh chảy xuống trên xương quai xanh.
Giang Lăng cũng không phải lần đầu thấy dáng vẻ của anh mới tắm xong, cô chỉ nhìn lướt qua rồi thu lại tầm mắt.
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Chu thị, cô cũng không phải tới lần đầu.
Nhưng cô lần đầu tiên biết được bên trong ẩn giấu một gian phòng nghỉ.
Lối vào là một cánh cửa ẩn không hiện rõ, nếu không tìm tòi kỹ lưỡng thì chỉ là vách tường trang trí bình thường.
Giang Lăng choàng áo, đứng dậy đi về phía cửa.
Mới vừa xoay người thì một bàn tay nắm giữ cổ tay cô.
Âm thanh trầm khàn đè nén của Chu Dư Ngôn truyền vào lỗ tai: “Em lại muốn đi sao?”
Giang Lăng chậm rãi xoay người, nhoẻn miệng cười: “Chu tổng cuống cuồng làm gì? Em chỉ là thấy khát nước, muốn uống nước mà thôi.”
“…” Chu Dư Ngôn buông tay ra.
Giang Lăng đi tới trước quầy bar, rót một cốc nước cho mình.
Sau khi