“A lô? Chu Dư Ngôn? Chu Dư Ngôn, anh tìm em rốt cuộc có chuyện gì hả?” Âm thanh thắc mắc của Chu Vận Ninh vang lên ngắt ngang mạch suy nghĩ của Chu Dư Ngôn.
Chu Dư Ngôn hoàn hồn, anh nở nụ cười tự giễu.
Quên đi, anh vốn muốn nói với Giang Lăng về chuyện của Phó Dĩ Hành và em gái cô.
Hiện tại xem ra tạm thời khoan nói với cô.
Dù sao sớm hay muộn cô cũng sẽ biết, vả lại hình như cô cũng quên chuyện này rồi.
Chu Vận Ninh không ai để ý bèn lên tiếng lần nữa: “Này, Chu Dư Ngôn, anh gọi lộn số hả? Anh không nói gì thì em cúp đó ——”
Chu Dư Ngôn hờ hững ngắt ngang: “Chu Vận Ninh, có phải em nên giải thích với anh vì sao Giang Lăng biết thân phận của anh không?”
Đầu dây bên kia chợt yên tĩnh.
Chu Vận Ninh sửng sốt vài giây rồi mới nói: “Chuyện này có liên quan gì tới em?” Cô ấy sực nhớ ra gì đó, phản xạ theo điều kiện, “Khoan đã! Anh không phải nghi ngờ em chứ?”
“Này này này, Chu Dư Ngôn, em phải nhấn mạnh, em không nói gì với Lăng Lăng hết! Chuyện này chẳng hề có liên quan tới em.” Chu Vận Ninh khăng khăng kiên trì, “Hơn nữa em đã nói trước với anh rồi, bảo anh nói thật với Lăng Lăng sớm, là chính anh không nghe.”
“Anh không nói chuyện này.” Chu Dư Ngôn khựng lại, “Anh nghe nói em có thói quen nói xấu anh với người khác.”
“…” Giọng điệu Chu Vận Ninh mang vẻ nghi hoặc, “Ơ? Anh vừa nói gì đó? Tín hiệu chỗ em không tốt ——”
Chu Dư Ngôn ngắt lời: “Chu Vận Ninh, nếu không anh nói chuyện với ba em?”
“Động một tí là tìm ba mẹ, Chu Dư Ngôn, anh còn là con người không?” Chu Vận Ninh bực dọc nói, “Bản thân bị người ta vứt bỏ, không tự xét mình cho tốt chỉ biết trách người khác, anh còn coi là đàn ông sao?”
“…” Chu Dư Ngôn cất tiếng cười lạnh, “Vậy em thấy thế nào?”
Một câu nhẹ nhàng khiến cô ấy sợ sệt trong chớp mắt.
“Được rồi được rồi, là lỗi của em được chưa?” Chu Vận Ninh đối phó hai câu có lệ, sau đó nói sang chuyện khác, “Nói trở lại, việc kia anh định làm sao?”
“Việc nào?” Giọng Chu Dư Ngôn lạnh lùng.
“Thì…” Chợt nhớ ra gì đó, cô ấy nói, “Thôi đi, dù sao anh cũng không quan tâm, em không nói.”
“…” Chu Dư Ngôn im lặng.
“Không có gì thì em cúp trước đây, vậy đi.” Chu Vận Ninh nói xong thì cấp tốc cúp máy.
Đợi khi Chu Dư Ngôn lấy lại tinh thần thì chỉ nghe tiếng cúp máy, cuộc gọi đã kết thúc.
Anh hít sâu buông di động xuống, nhìn sang trợ lý Lưu ở bên cạnh.
“Giúp tôi hẹn gặp mặt Giang Thiệu Quân.” Anh dừng lại rồi bổ sung, “Lấy danh nghĩa của tôi.”
“Chu tổng, anh muốn đích thân đi gặp ông ta sao?” Trợ lý Lưu có chút khó hiểu, “Nhưng hiện tại anh không phải…”
Chu Dư Ngôn đứng dậy, cầm lên áo vest vắt trên lưng ghế: “Không, tôi muốn lấy thân phận Ngôn Úc đi gặp ông ta.”
“Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Chu Dư Ngôn nói tiếp: “Mặt khác, công bố tin tức tôi có ý định liên hôn với tập đoàn Giang thị ra ngoài.”
Trợ lý Lưu hỏi: “Lấy danh nghĩa tập đoàn Chu thị sao?”
“Không, dùng kiểu scandal tung ra, cậu hiểu chứ?” Chu Dư Ngôn quay đầu lại, dùng ánh mắt chuyển ý tứ với anh ta.
Trợ lý Lưu gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
***
“Anh hãy tung tin này ra, nói rằng tập đoàn Chu thị có ý định liên hôn với tập đoàn Giang thị.” Giang Lăng lật xem tài liệu trong tay, không ngẩng đầu mà nói, “Tốt nhất là tìm mấy blogger không trung thực, không cần nhiều người theo dõi, có thể khiến người ta chú ý là được.”
Ánh mắt Phương Gia Minh tỏ vẻ nghi hoặc: “Tại sao em muốn công khai việc này bây giờ? Chẳng phải em đã tính toán lấy việc này làm lợi thế đàm phán với Giang tổng sao?”
Giang Lăng dừng động tác trên tay, cô ngẩng đầu cười với anh ta: “Việc này quả thật là lợi thế, cho nên trước mắt chỉ có thể dùng cách này để truyền ra.”
Phương Gia Minh hỏi: “Vậy không làm theo kế hoạch ban đầu sao?”
Giang Lăng bỏ xuống tài liệu trong tay, nói: “Trước hết hủy bỏ kế hoạch ban đầu.
Xem xong bản báo cáo điều tra này, em có ý tưởng mới.”
Phương Gia Minh nhíu mày: “Anh không hiểu ý định của em cho lắm.”
Giang Lăng đóng lại tài liệu, nói: “Mặc dù Chu Dư Ngôn không nói, nhưng vụ tai nạn mà anh ấy gặp phải hồi trước xem ra cũng không đơn giản.”
Vụ tai nạn xe kia tất nhiên là do người làm.
Đối phương hẳn là hận anh thấu xương.
Nhưng sau vụ tai nạn, Chu Dư Ngôn luôn dùng thân phận Ngôn Úc xuất hiện trước mặt người khác, đối phương lại không có phát hiện.
Điều này chứng minh đối phương không hiểu rõ về tình hình của anh.
Nếu không phải người quen thì đó là đối thủ cạnh tranh.
Mà Chu Dư Ngôn đã giấu diếm thân phận thì hẳn là đối phương đã tạo thành uy hiếp đối với anh.
Không nhất định là kiêng dè đối phương, có khả năng là đối phương ở góc tối luôn chờ thời cơ để hành động, trở