Người giống như Chu Dư Ngôn hóa ra cũng sẽ ngã bệnh ư?
Hơn nữa…
Khuôn mặt Giang Lăng không mang theo biểu cảm hỏi: “Ý anh là giữa trưa anh ấy gọi điện cho tôi xong, mới qua mấy tiếng đã ngã bệnh?”
Trợ lý Lưu nói: “Đúng vậy, gần đây có một dự án quan trọng cần phải theo kịp tiến độ, một tuần nay mỗi ngày Chu tổng đều tăng ca tới sáng.
Hôm nay khi đi làm tôi đã thấy trạng thái của anh ấy không tốt lắm.
Không ngờ buổi chiều ra ngoài bàn chuyện hợp tác xong thì Chu tổng bắt đầu sốt cao.”
Giang Lăng hỏi: “Vậy hiện tại anh ấy đang ở đâu?”
“Buổi chiều sau khi bàn chuyện hợp tác với đối phương xong, Chu tổng có căn dặn tôi một số việc công cùng với chuyện về cô, bảo tôi đưa anh ấy trở về căn hộ.” Anh ta tạm dừng lại bổ sung, “Giờ Chu tổng đã ngủ, tôi mạo muội nhận điện thoại của cô, thật xin lỗi.”
Giang Lăng làm như khó hiểu: “Nếu phát sốt vì sao không đến bệnh viện?”
Trợ lý Lưu sửng sốt rồi giải thích: “Vừa rồi ở trên đường tôi có nhắc với Chu tổng, nhưng anh ấy cảm thấy đến bệnh viện quá lãng phí thời gian, cho nên…”
“Được, tôi biết rồi.” Giang Lăng không tỏ rõ ý kiến, cô lại hỏi, “Trợ lý Lưu, anh có biết mật mã trong nhà Chu Dư Ngôn không?”
Căn hộ của Chu Dư Ngôn dùng mật mã số, lần trước đến nhà anh, cô ở trong trạng thái say chuếnh choáng.
Lúc anh nhập vào mật mã, tuy rằng không tránh cô nhưng cô cũng không để ý kỹ.
Trợ lý Lưu nói ngay: “Lát nữa tôi gửi qua di động của cô.”
“Được.”
Cúp máy, Giang Lăng cất di động đi tới đầu đường đón một chiếc taxi.
Sau khi lên xe cô nói địa điểm với tài xế.
“Đến Hải Duyệt Lung Loan.”
Hải Duyệt Lung Loan chính là tên tiểu khu Chu Dư Ngôn cư trú.
Xe taxi vừa mới chạy, di động của Giang Lăng có một tin nhắn mới.
Cô mở ra, nội dung là một dãy số —— mật mã cửa khóa nhà của Chu Dư Ngôn.
Nhưng dãy số này…
Giang Lăng ngớ ra, cô cầm di động thất thần một hồi.
Lúc này di động vang lên, có người gọi điện tới, nhưng biểu thị cuộc gọi lại là một dãy số lạ, còn là số bản địa.
Giang Lăng suy nghĩ vài giây rồi bắt máy.
Người gọi đến là một người đàn ông, sau khi được nối máy đối phương liền chủ động giới thiệu: “Chào cô Giang, tôi họ Hoàng, là giám đốc bộ phận kinh doanh của tập đoàn Tạ thị.
Thứ năm tuần sau tập đoàn chúng tôi tổ chức một buổi tiệc từ thiện ở trang viên Đông Tuyền tại thành phố B, chúng tôi muốn mời cô làm khách mời đặc biệt cộng tác trong một buổi biểu diễn, không biết cô có thời gian không?”
“Biểu diễn…tại buổi tiệc từ thiện?” Giang Lăng nghi hoặc đáp lại.
“Đúng vậy.”
Giang Lăng hỏi: “Giám đốc Hoàng, ông làm thế nào biết được cách liên lạc với tôi?”
Giám đốc Hoàng nói: “Tôi xin lỗi cô Giang, điểm này tôi cũng không rõ lắm.
Cách liên lạc với cô là do Tạ tổng của chúng tôi đưa cho tôi.”
“Thế ư?” Giang Lăng hơi đăm chiêu.
“Cô Giang, vậy thứ năm tới cô có thể đến tham dự buổi tiệc tối không?” Giám đốc Hoàng kéo trở lại đề tài chính.
Giang Lăng hoàn hồn nói: “Giám đốc Hoàng, thật xin lỗi.
Không biết ông có biết không, sau giải thi đấu cúp Hi Quang, tôi đã tuyên bố dừng sự nghiệp diễn tấu, e rằng không thể đáp ứng yêu cầu của ông, xin ông tìm người khác.”
“Việc này…” Giám đốc Hoàng chần chừ rồi nói, “Cô Giang, thực ra tôi cho rằng việc cộng tác trong buổi biểu diễn không có xung đột với việc dừng sự nghiệp diễn tấu của cô.
Buổi biểu diễn lần này hoàn toàn là vì ủng hộ việc từ thiện.
Hơn nữa Tạ tổng của chúng tôi là người hâm mộ cô, ngài ấy rất thưởng thức tài năng diễn tấu của cô, cũng là ngài ấy căn dặn nhất thiết phải mời cô.”
Giang Lăng nói khéo: “Cảm ơn sự tán thưởng của Tạ tổng, nhưng tôi không còn muốn tiếp xúc với chuyện liên quan đến đàn vĩ cầm nữa.”
“Việc này tiếc quá rồi.” Giám đốc Hoàng dừng một chút, nói tiếp, “Cô Giang, cô có thể suy nghĩ lại không.
Tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô sau, cho dù không biểu diễn cũng hy vọng cô có thể đến tham dự ủng hộ việc từ thiện của chúng tôi.
Nếu cô có hứng thú với việc biểu diễn xin hãy liên lạc lại với tôi.”
“Được, tôi sẽ cân nhắc.”
Cúp máy, Giang Lăng cầm di động rơi vào trầm tư.
Tập đoàn Tạ thị? Tạ tổng.
Cô nghĩ vậy bèn mở ra trang web, tìm kiếm những thông tin có liên quan tới tập đoàn Tạ thị.
Trong lúc tâm tư lơ đãng, chiếc xe đã chạy tới địa điểm.
“Thưa cô, đã tới Hải Duyệt Lung Loan rồi.” Tài xế taxi lên tiếng nhắc nhở.
“Cảm