Chu Vận Ninh nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Đúng rồi Lăng Lăng, hôm nay ——”
Đúng lúc này di động của Giang Lăng vang lên.
Hình đại diện con mèo của “Tương Tương thích ăn đường” xuất hiện giữa màn hình, là Giang Tầm gửi tới lời mời kết nối video.
Giang Lăng nói: “Là điện thoại của em gái chị, chị đi bắt máy trước.”
Chu Vận Ninh gật đầu: “Ừm, chị nhận điện thoại trước đi, lát nữa chúng ta tán gẫu tiếp.”
Giang Lăng đứng dậy trở về phòng, cô chấp nhận lời mời kết nối.
Giang Tầm xuất hiện trong màn hình, lúc này bên kia đúng lúc là buổi sáng.
Giang Tầm hỏi: “Chị, em có làm phiền chị nghỉ ngơi không?”
“Không, chị vừa về nhà.” Giang Lăng cười cười, ôn hòa hỏi, “Dạo này em bận không?”
Giang Tầm nói: “Cũng ổn ạ, không tính là bận.
Dạo này em đang làm luận văn tốt nghiệp.
Đúng rồi, tháng sau chị rảnh không?”
“Tháng sau?”
Giang Tầm gật đầu: “Bọn em được nghỉ nửa tháng vào dịp lễ Giáng Sinh, tuy rằng dạo này em đang bận viết luận văn nhưng cơ bản không cần đến trường.
Lễ Giáng Sinh năm nay em định quay về thành phố B trước nửa tháng, chờ mừng lễ xong mới trở về.”
“Em muốn về vào lễ Giáng Sinh năm nay?” Giang Lăng nghi hoặc, “Sao lại đột nhiên muốn trở về?”
“Là bởi vì…” Giang Tầm tạm dừng, cố lấy dũng khí nói, “Đúng lúc em có một…ừm, người bạn mừng sinh nhật sau đó, em đã hứa trở về mừng sinh nhật anh ấy sớm.”
Giang Lăng hỏi: “Vậy em đặt vé máy bay chưa?”
Giang Tầm lại gật đầu: “Em đã đặt vé vào thứ tư hai tuần nữa.”
“Thứ tư hai tuần nữa? Giang Lăng suy nghĩ, “Cần chị tới đón không?”
Giang Tầm mau nói: “Không cần đâu chị, chẳng phải chị còn đi làm à, bạn em…anh ấy đã hứa đi đón em.”
Sắc mặt Giang Lăng nghiêm nghị: “Vậy em trở về muốn ở đâu? Việc này không thể để ba biết được.
Em cũng biết bên chị có người của ba giám sát.”
Giang Tầm đáp: “Không sao đâu chị, em ở ——”
Bên kia màn hình đột nhiên vang lên tiếng di động, Giang Tầm theo bản năng quay đầu lại: “À, có điện thoại, chị ơi em cúp máy trước, lát nữa liên lạc qua wechat.”
Giang Tầm dùng máy tính trò chuyện qua video với Giang Lăng, di động của cô ấy hình như nằm cách đó không xa.
Giang Lăng gật đầu: “Được, lát nữa nói sau.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Giang Lăng cầm di động trở lại phòng khách.
Chu Vận Ninh thấy cô đi ra, thuận miệng hỏi: “Lăng Lăng, em gái chị tìm chị có việc sao?”
“Tầm Tầm nói tháng sau sẽ về đây.” Trong mắt Giang Lăng chất chứa vẻ lo lắng khó mà nhận thấy.
Chu Vận Ninh tò mò: “Vậy cô ấy muốn qua đây ở cùng chị à?”
“Không.” Giang Lăng chẳng hề do dự, “Em đã quên nơi này có người của ba chị à.”
“Ờ, phải.” Chu Vận Ninh hơi đăm chiêu, “Vậy cô ấy trở về sẽ ở đâu? Đến khách sạn ư?”
Giang Lăng nói: “Chuyện này không gấp, lát nữa chị sẽ trò chuyện với con bé.”.
Ra chươ????g ????ha????h ????hấ???? ????ại — T????ùmT????u yệ????.????N —
“Ừm.”
***
Một tuần mới.
Thứ hai, Giang Lăng trở lại tập đoàn Giang thị, cô đi tìm Giang Thiệu Quân trước báo cáo việc gặp mặt Chu Dư Ngôn vào chủ nhật.
Khi rời khỏi văn phòng, qua đồng nghiệp tại văn phòng tổng giám đốc lúc trước cô biết được một tin: Đồng Giai Dao từ chức rồi.
Ngược lại không phải sa thải, là cô ta chủ động từ chức.
“Thật là kỳ lạ, đang yên lành tại sao thư ký Đồng đột nhiên từ chức?”
“Nghe nói bên quê nhà có chuyện phải trở về.”
“Bình thường Giang tổng đánh giá cao thư ký Đồng lắm mà? Sao lại nỡ để cô ấy từ chức?”
“Người ta quyết tâm muốn đi, cũng hết cách rồi.”
“Hơi tiếc nhỉ, tôi nghe nói năm tới cô ấy có thể được thăng chức đó.
Trước đây trò chuyện với cô ấy, chỉ thiếu mấy tháng thôi là cô ấy có thể mua nhà ở thành phố B.
Giờ đột nhiên bỏ đi công việc này, từ chức về quê, quả thật hơi kỳ lạ…”
Giang Lăng theo bản năng đưa mắt nhìn về phía văn phòng của Giang Thiệu Quân, thoáng chốc cô hiểu được nguyên do sự việc.
Không chỉ Đồng Giai Dao, Trần Dĩnh cũng chủ động xin thuyên chuyển trụ sở chính tập đoàn.
Cô ta bị điều tới công nghệ Giang thị dưới trướng tập đoàn.
Ngoài mặt thoạt nhìn như thăng chức, nhưng trên thực tế là ngầm giáng chức.
Những việc này trông như không có liên quan đến Giang Lăng.
Đinh ——
Thang máy tới rồi, Giang Lăng hoàn hồn đi vào thang máy, cô bấm vào tầng lầu muốn đến.
Từ hôm chủ nhật, một tuần sau đó cô và Chu Dư Ngôn vẫn không gặp mặt.
Chu Dư Ngôn không chủ động liên lạc với cô, anh chỉ thông qua trợ lý Lưu mời cô ăn tối nhưng đều bị cô dùng lý do “bận việc” từ chối.
Một tuần trôi qua nhanh chóng.
Tập đoàn Chu thị.
Sáng nay có một buổi họp cấp cao.
Nhưng sáng sớm trong phòng họp lại mang theo không khí áp suất thấp, các quản lý cấp cao tựa như miếng băng mỏng trên mặt hồ.
Trong không gian lặng ngắt như tờ, Chu Dư Ngôn ném một phần tài liệu lên bàn: “Ai có thể cho tôi biết đây là cái gì?”
“Trợ lý Ngôn, thực ra đây chỉ là sai lầm nhỏ…”
Trong sự trầm lặng, có người nơm