“A thì ra những vị tiểu thư danh môn kia chính là do ngài sắp xếp v3 vãn Kinh Dương Vương phải không?” - Diệp Khanh lúc này bừng tĩnh như hiểu được tất cả.
“Người bây giờ mới nhận ra sao? Tất cả nữ nhân kia đều bị người dọa sợ bây giờ đều không dám đến gần đế quân nữa rồi.
Nói cho người biết nếu không thể trải qua tình kiếp, đế quân không thể kết thúc lịch kiếp trở về tiên thể, người sẽ mãi mãi bị giam giữ ở trần thế này.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” - Bấy giờ Diệp Khanh mới ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.
“Đúng vậy.
Ta bây giờ toại nguyện cho người, người chẳng phải muốn được làm một giai thoại trong cuộc đời đế quân ở nhân gian sao? Giờ ta để người làm người tình kiếp này của đế quân có được không?”- Ti Mệnh nói đến đây bày ra một mặt nghiêm túc.
Diệp Khanh chỉ vào mặt mình, nghi ngờ hỏi lại: “Ta sao?”
Đã đọc qua vận mệnh của đế quân, trong sách ghi rõ khi gặp được tình kiếp của mình chàng hết lòng yêu thương sủng ái, xong vị cô nương kia không biết tốt xấu, mưu đồ hạ độc chàng khiến chàng nước mất nhà tan, tức giận thổ huyết mà qua đời.
Chuyện tàn độc như vậy nàng quả thật không làm được.
Mấy ngày qua ở cạnh con người phàm thế của đế quân hình như nàng đã “thích” chàng mất rồi.
Không phải là kiểu ái mộ của một tiểu bối đối với một tiền bối đức cao vọng trọng nữa mà đó là sự yêu thích khắc cốt ghi tâm.
Nàng lắc đầu ngoày ngậy: “Ta sao có thể làm được chứ?”
“Không được cũng phải được.
Ai mượn người phá hỏng tình kiếp của đế quân bây giờ người phải chịu trách nhiệm.
Bằng không chẳng lẽ người muốn đế quân mắc kẹt lại đây cả một đời.”
“Ta…” - Diệp Khanh cứng họng không biết đáp trả như thế nào.
Bất đắc dĩ đành nghe theo sự sắp xếp của Ti Mệnh Tinh Quân.
***
Nước nhà thành lập đã lâu, mọi sự dần đi vào đúng quỹ đạo của nó, cũng là lúc cái quan đại thần không ngừng tỉ tê bên tai yêu cầu đế vương lập hoàng hậu, hậu cung có vững chắc thì đất nước mới hưng vượng.
Cần một nữ nhân xứng đáng đặt lên làm mẫu nghi thiên hạ, vì thế mấy ngày qua trong cung liên tục tuyển tú.
Dù muốn dù không Kinh Dương Vương vẫn phải qua chọn vài người phong chức vị cho họ.
Tiểu Hồng của chàng vốn không thích nữ nhân đến gần chàng, để không hù doạ mấy vị nữ tử kia, Kinh Dương chỉ có thể để Bạch Hồ ở lại trong ngự thiện phòng của mình.
Khi trở về chàng hốt hoảng khi thấy Tiểu Hồng của mình biến mất, chàng cho người lùng sục tìm kiếm khắp nơi nhưng đều không thấy.
Không ngần ngại chàng cho mở rộng phạm vi điều tra ra ngoài cung điện, treo thưởng hậu hĩnh cho ai tìm thấy trả lại sủng vật cho chàng nhưng kết quả không mấy khả thi.
Mang tâm trạng chán trường, chàng một mình ngồi bên đình Thượng Uyển uống rượu ngắm trăng, tự hỏi: “Tiểu Hồng có phải nàng tức giận ta tuyển chọn tú nữ nên mới rời đi không?”
Bỗng chợt, bên tai vang lên tiếng người truy hô: “Mau cứu người có người rớt xuống sông rồi!”
Nhìn về phía xa xa, đập vào mắt chàng là một thiếu nữ đang đuối nước, hai tay vung loạn xạ, cơ hồ muốn ngoi lên khỏi mặt nước.
Cứu một