Tú Như từ nhỏ theo hầu cận tiểu thư Tố gia, hai người như tỷ muội thân sinh, tình như thủ túc, giờ đây nhiều thấy chủ tử nhà mình chết bất đắc kỳ tử trong lòng Tú Như đau đớn khôn nguôi.
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, kêu gào bên cái xác lạnh ngắt của chủ tử mà chẳng ai mảy may quan tâm.
Hậu cung này là thế, phần ai nấy sống chẳng ai chú ý đến một đáp ứng nhỏ nhoi mới được phong vị như tiểu thư nhà cô cả.
Người ta cho thái y đến nhìn qua cũng đã là nể mặt lắm rồi.
Hai tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh cóng của tiểu thư, chợt Tú Như cảm thấy bàn tay chủ tử mình như khẽ động, có chút hơi ấm.
Nhìn lên tiểu thư nhà mình, khuôn mặt trắng nhợt khi nảy bây giờ có chút hồng khí, cô kinh hỷ reo lên: “Tiêu thư, người tỉnh lại rồi sao?”
Đôi mắt giai nhân nằm trên giường từ từ mở ra trước ánh mắt ngạc nhiên của Tú Như, cô ấy nói luyên thuyên không ngừng, đại khái là chúc mừng: “Tiểu thư từ cửa quỷ môn quan trở về.” Tố Cẩm nghe đến đau đầu, đưa tay lên ra lệnh cho cô ta: “Ngừng ngay cho ta.” - Nói đoạn, tay nàng day day thái dương vẻ như đang rất khó chịu.
Tú Như nhanh miệng nói: “Tiểu thư, người không khỏe sao? Để muội đi gọi thái y.”
“Không cần đâu.
Em vất vả rồi đi nghỉ sớm đi, ta không sao.” - Nàng từ chối.
“Nhưng mà…” - Tú Như thấy chủ tử mới tỉnh lại trăm ngàn lần không muốn rời đi.
Biết rõ tấm lòng của Tú Như, Tố Cẩm dịu dàng nói: “Ta hơi mệt muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Tú Như lúc này mới cung kính vâng lời rời đi.
Trước khi đi còn không quên đóng cửa cẩn thận.
Thật ra, khi nảy Tố Cẩm đau đầu không phải do giọng nói của Tú Như mà do Ti Mệnh thi phép nhồi nhét kí ức của Tố Cẩm thật sự vào cái đầu nhỏ của Diệp Khanh.
Dặn đi dặn lại nàng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, lần này không cho xảy ra sơ xuất nữa.
Lời lảm nhảm của Ti Mệnh mới là thứ khiến Diệp Khanh đầu đau như búa bổ.
Nàng bây giờ phải tạm quên đi thân phận tiểu điện hạ Diệp Khanh của mình, thay Tố Cẩm sống tốt đoạn đời còn lại của cô ấy.
Hy vọng cô ấy sớm có thể đầu thai vào một nhà tốt.
***Ba tháng sau.***
Kể từ khi Tiểu Hồng rời đi, hoàng thượng suốt ngày không vui, tính tình rất dễ cáu bẩn.
Phi tử, cung tầng được triệu đến thị tẩm chỉ là cùng người đối ẩm, đánh cờ… cũng chẳng có người nào được diễm phúc đồng sàng với quân thượng thật sự.
Ai nấy đều lấy làm tiếc nuối nhưng không thể làm gì khác hơn, họ càng ra sức lấy lòng quân thượng càng đẩy họ ra xa.
Kinh Dương ngày đêm thương nhớ tiểu cô nương đêm nào chạm môi mình, cái cảm giác ướt át khi được môi nàng chạm vào, xao xuyến tim chàng mãi không nguôi.
Bất tri bất giác chàng cầm bút mực hoạ ra nhan sắc của tiểu mỹ nhân.
Trong